
n sinh?’’
Tần Tuyên Tuyên bây giờ mới phát hiện Đỗ Mộ Ngôn đang đứng ngoài cửa.
Nghe Tần Tuyên Tuyên giải thích, Tần Quốc Đống thoáng yên lòng: ’’ Không có
việc gì là tốt rồi, hôm nay Tiểu Đỗ tự mình mang kịch bản đến, ba bảo
cậu ấy ở lại ăn cơm.Tuyên Tuyên, con cũng ra ăn cơm đi.’’
‘’Tần tiểu thư’’ Đỗ Mộ Ngôn vẫn là bộ dáng phong độ như cũ, biểu cảm cũng
không có gì khác thường, thật giống như cùng người xa lạ chào hỏi.
‘’A, vậy hai người đi trước đi, con lập tức xuống.’’ Tần Tuyên Tuyên vội nói.
‘’Vậy con nhanh lên.’’ Tần Quốc Đống giúp cô khép cửa lại, đưa Đỗ Mộ Ngôn xuống ăn cơm.
Thời điểm Tần Tuyên Tuyên ngồi vào bàn ăn, vẻ mặt đã khôi phục lại bình thường.
Trên bàn cơm, biểu hiện của cô cũng không có gì khác thường, như thường lệ
cùng cha mẹ trò chuyện, nhưng đối với Đỗ Mộ Ngôn lại vô cùng lạnh nhạt,
nếu nói với hắn thì tuyệt không nhiều lời.
Từ lần trước sau khi cô ngồi trên xe Đỗ Mộ Ngôn, đã mấy ngày nay hắn không xuất hiện trước mặt cô, hôm nay thái độ của Đỗ Mộ Ngôn có vẻ có chút xa cách, điều này làm cho suy nghĩ của Tần Tuyên Tuyên về dạo gần đây
ngừng lại. Ngày đó không hiểu sao Đỗ Mộ Ngôn hướng cô thổ lộ, khiến cô
cho rằng việc hắn đến tìm ba làm cố vấn phim lịch sử là cố ý, cho đến
lúc nãy nhìn thấy hắn, cô còn cho rằng hắn chưa buông tha cô, chỉ cảm
thấy phiền chán, nhưng hiện tại hắn đối với cô vô cùng lạnh nhạt, làm cô cảm thấy bản thân mình suy nghĩ nhiều.
Đỗ Mộ Ngôn cùng ba cô trò chuyện vô cùng vui vẻ, căn bản là liếc mắt cũng
chẳng liếc cô lấy một cái. Tùy tiện nghĩ cũng có thể đoán được, Đỗ Mộ
Ngôn là ai cơ chứ, dạng phụ nữ nào mà anh ta không có? Không nhất thiết
phải là một cây cỏ dại như cô, cho tới bây giờ cô vẫn không cảm thấy
được lời thổ lộ của hắn có bao nhiêu phần là thực lòng, chẳng qua là
hứng thú trong chốc lát, giống như là đã ăn nhiều sơn hào hải vị rồi lại muốn nếm thử chút rau dưa thanh đạm. Nếu như cô không chấp nhận hắn,
hắn buông tha cũng là điều bình thường. Giống như bây giờ tốt lắm, thái
độ của hắn lãnh đạm như vậy mới làm cho cô cảm thấy an tâm.
Nét mặt Đỗ Mộ Ngôn cùng Tần Quốc Đống trò chuyện quả thực vô cùng vui vẻ,
lực chú ý một phút cũng không rơi trên người Tần Tuyên Tuyên. Hắn quá
kích động làm cho cô cả người đề phòng mình, cho nên hắn chỉ có thể thay đổi phương pháp, giả vờ mất đi toàn bộ hứng thú đối với cô, hắn biết,
hắn biểu hiện như vậy sẽ làm Tần Tuyên Tuyên buông lỏng cảnh giác, hiện
tại xem ra, hắn đã đi đúng hướng rồi, cô đề phòng hắn, giờ đây bởi vì
thái độ lãnh đạm của hắn mà buông lỏng xuống.
Đối với Đỗ Mộ Ngôn mà nói, chỉ có thể nhìn, không thể đem cô ôm vào trong
ngực thật là môt loại hành hạ, hắn chịu đựng, nhẫn nại khiến thân thể
đều kêu gào, cũng khộng dám liếc mắt nhìn cô nhiều thêm một cái.
Sau khi ăn xong, Đỗ Mộ Ngôn cũng không ở lại, ngay tại lúc Tần Quốc Đống
mời hắn ở lại hắn liền nhanh chóng rời khỏi Tần gia, điều này làm cho
Tần Tuyên Tuyên càng thêm thả lỏng.
Đến lúc trở về phòng ngủ, mọi chuyện liên quan đến Đỗ Mộ Ngôn trong đầu cô
đều biến mất, cô lấy di dộng, do dự hồi lâu mới mở máy, điện thoại lập
tức hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn. Tần Tuyên Tuyên lại phân
vân một chút, cài đặt điện thoại chế độ im lặng, đặt trên bàn học, vừa
đặt xuống, di dộng liền sang lên, như cũ vẫn là Tống Kì gọi đến.
Tần Tuyên Tuyên đứng cạnh bàn hồi lâu, nhìn di động sáng rồi lại tối, rồi lại sáng lên, Tống Kì vẫn kiên nhẫn gọi tới.
Không biết nhìn bao lâu, cô di động bàn chân có chút cứng, nằm xuống chiếc
giường mềm mại, nhắm mắt lại cái gì cũng không muốn nghĩ đến.
Ngày hôm sau Tần Tuyên Tuyên rời giường muộn phát hiện điện thoại đã hết
pin, liền thuận tay mang cả sạc pin đi làm. Mới ra đến cửa, liền phát
hiện xe Tống Kì ở cách đấy không xa, mà hắn dựa ở cạnh xe, nôn nóng chờ
đợi. Thấy cô xuất hiện, hắn lập tức đi tới, vẻ mặt tiều tụy, trong mắt
đầy tơ máu, làm Tần Tuyên Tuyên nhịn không được đau lòng một hồi.
Nếu là chuyện khác, nhìn thấy Tống Kì như vậy, cô khẳng định tha thứ cho
hắn, nhưng sự việc kia không giống như vậy, cô cho dù có đau lòng, cũng
tuyệt đối không thể tha thứ cho hắn.
Thấy Tống Kì lại đây, Tần Tuyên Tuyên chỉ dịch chuyển ánh mắt, vượt qua hắn đi về phía trước.
Tống Kì không bỏ qua đứng đối diện cô, che trước mặt Tần Tuyên Tuyên, giọng
nói mang theo chút van xin: ’’ Tuyên Tuyên! Anh có chuyện muốn nói với
em.’’
‘’Chúng ta không còn chuyện gì để nói cả. Em còn phải đi làm.’’ Tần Tuyên Tuyên không nhìn hắn, nghiêm mặt nói.
‘’ Anh đưa em đi. Chúng ta vừa đi vừa nói’’. Tống Kì sốt ruột.
‘’ Em không muốn nói chuyện với anh.’’ Tần Tuyên Tuyên vượt qua hắn, tiếp tục đi về phía trước, lại bị tống Kì kéo tay lại.
‘’ Tuyên Tuyên, em không nói chuyện cùng anh, anh sẽ không để em đi.’’
Tống Kì cố chấp nói, ‘’ Em lên xe đi, anh đưa em đến công ty, chúng ta
nói chuyện trên xe, sẽ không làm mất thời gian của em.’’
Cô bị Tống Kì giữ chặt không đi được, đành phải làm theo ý hắn lên xe.
Tống Kì vội ngồi vào chỗ điều khiển, khởi động xe hướng về công ty của
Tuyên Tuyên, như