
mật của sếp tổng.
Bà cụ nói: “Cháu không biết đâu, A Tuấn lúc nhỏ xinh
đẹp lắm! Da trắng cực! Mắt thì rất to, mà còn long lanh nữa! Bà bế nó đi đến
đâu đều có người tưởng nó là con gái. Về sau bà cho nó mặc cả váy ra ngoài, còn
lừa người ta nói là mẹ nó sinh đôi một trai một gái, kết quả đám ngốc kia đều
tin cả! Ha ha ha… Còn nữa, lúc nó bảy tuổi vào lớp một, bà bắt nó mặc váy đi
học, kết quả lúc tan học trong cặp đầy ắp quà vặt mà bọn con trai tặng cho nó…
Lúc nó học lớp ba còn buồn cười hơn…”
Trong khoảng khắc ấy, Đỗ Lôi Ty bỗng thấy đồng cảm với
sếp tổng, hóa ra tính cách anh kỳ cục như vậy hoàn toàn là do lúc nhỏ có sự ảnh
hưởng của bà cụ.
“Hắt xì!!!”
Bên kia trái đất, Liêm Tuấn hiếm khi hắt xì nhiệt tình
như thế.
Jason tiến đến: “Sếp có phải bị cảm lạnh không? Có cần
tôi mang áo khoác đến cho sếp không?”
“Không cần.” Liêm Tuấn khoát tay, ngước đầu lên khỏi
đống tài liệu cao như núi, “Chuyện tôi nhờ anh làm, anh đã làm chưa?”
“Báo cáo sếp, tôi đã gọi điện về cho quản gia Dư, ông
ấy nói hôm nay phu nhân đã đến bệnh viện thăm lão phu nhân từ sáng sớm.”
“Tốt.” Đôi mắt hơi đỏ vì mệt mỏi thoáng một nét cười,
“Anh về ngủ đi.”
Jason đứng đó, tần ngần một lúc: “Sếp à, sếp đã không
ngủ cả đêm rồi, hay là…”
Nhanh nhẹn lật một trang tài liệu, Liêm Tuấn không
ngẩng lên: “Không sao, anh về ngủ trước đi, tôi xong ngay đây.”
“Vâng…” Jason cúi đầu lui ra.
Có người đang cần mẫn lao tâm khổ tứ vì nền kinh tế
thế giới ở bên kia trái đất, có người lại ở bên này ăn ngon ngủ yên, kiêm thêm
nghề nghe người khác buôn chuyện.
Vì bà cụ yêu cầu nên Đỗ Lôi Ty đã ở lại bệnh viện suốt
hai ngày nghỉ. Hai hôm nay cô được nghe rất nhiều những chuyện riêng của sếp
tổng, từ lúc mới chào đời đến khi ra nước ngoài du học. Bà cụ lại thêm mắn dặm
muối nên nội dung còn đặc sắc hơn cả tiểu thuyết dài kỳ nữa.
Hơn nữa cũng là lần đầu cô biết, hóa ra mẹ của sếp
tổng đại nhân là con lai Trung – Ý, cũng tức là sếp tổng đại nhân có một phần
tư dòng máu Italia, chẳng trách mũi thẳng đến thế, da đẹp đến thế, dáng người
tuyệt đến thế… (Này! Cô đang nghĩ gì thế hả?)
Đương nhiên mọi thứ tuyệt đối không được cho sếp tổng
biết, nếu anh biết cô đã nghe hết mọi chuyện xấu của anh thì nhất định cô sẽ
chết rất khó coi!
Ngày cuối tuần ngăn ngủi đã kết thúc. Một tuần làm
việc mới bắt đầu.
Ngồi trong quầy bán hàng, Đỗ Lôi Ty ngáp vặt suốt.
Giai Vô Song tiến đến: “Tiểu Đỗ, hôm qua là cuối tuần
mà, sao trông em có vẻ còn mệt hơn lúc đi làm vậy?”
Đỗ Lôi Ty thở dài thườn thượt, lộ ra ánh mắt ai oán vô
cùng, nói: “Chị Vô Song, có vài chuyện chị không hiểu được đâu…”
Sao cô lại buồn ngủ thế nhỉ?
Tối qua, gần mười hai giờ rồi mà sếp tổng đại nhân gọi
điện làm cô khiếp vía. Mười hai giờ! Chẳng lẽ anh không biết Mỹ và Trung Quốc
sai lệch thời gian hay sao? Quá đáng nhất là sếp tổng gọi điện đến mà chỉ để
hỏi lão phu nhân có khỏe hay không.
Bà cụ không khỏe mà được à? Bà cụ khỏe đến nỗi ngay cả
vết bớt hình quả dâu trên mông anh mà còn nhớ rõ mồn một nữa là…
Đỗ Lôi Ty cũng đã giác ngộ, hóa ra thứ mà sếp tổng cho
cô không phải là di động, mà là tiếng chuông gọi hồ
Vì “tiếng chuông gọi hồn” bất ngờ ấy mà hại Đỗ Lôi Ty
cả đêm ngủ không ngon giấc, thực ra cô cũng không biết rốt cuộc mình không ngủ
được là do tức tối, hay là vì nghe thấy giọng nói khàn khàn vì mệt mỏi quá độ
của ai kia…
“Ồ! Chị biết rồi!” Giai Vô Song như sực tỉnh, tiếp đó
kề sát tai cô vẻ bí ẩn: “Tiểu Đỗ, giám đốc cho em bao nhiêu phần thưởng vật
chất thế kia, khó dùng thử hết phải không?”
Ặc…
Đỗ Lôi Ty suýt sặc.
Chị Vô Song à, tư duy của chị đúng là còn nhanh nhạy
hơn cả giám đốc nữa!
Thực ra không chỉ có Giai Vô Song mà tư duy của đại đa
số phải nữ đều vô cùng nhạy bén. Lúc ăn trưa, các cô nàng của các quầy xúm vào
với nhau, các con đường tư duy ngày càng mở rộng, chủ đề liên tục phát triển.
Chủ đề của phụ nữ có đến ngàn vạn, nhưng dù là gì cuối
cùng vẫn dính đến đàn ông, lần này mọi người đã bàn đến rùa vàng.
Chị Mai quầy mỹ phẩm trang điểm lên tiếng đầu tiên:
“Phụ nữ ấy mà, nhất định phải gả cho người đàn ông tốt! Đừng giống chị đây,
cưới một gã nghèo kiết xác, cả đời cũng chỉ có thể làm một nhân viên bán hàng
quèn trong cửa hàng thôi!”
“Đúng thế đúng thế!” Tiểu Châu quầy vàng bạc cũng góp
lời, “Các chị có để ý đến bà Vương hay đến quầy bọn em mua trang sức không?
Nghe nói chồng bà ấy là giám đốc ngân hàng XX, đại gia đó! Trông dáng vẻ sang
trọng quý phái của bà ấy, cao hơn người khác hẳn một bậc!
Mọi người bàn tán, Đỗ Lôi Ty cứ cảm thấy kỳ lạ, “Câu
được rùa vàng tốt đến thế à?” Sao sau khi cô gả cho sếp tổng đại nhân, cuộc
sống hình như càng bi thảm…
“Tất nhiên!” Chị Mai tâm sự trùng trùng, “Các cô chưa
kết hôn, không biết hiện thực nghiệt ngã thế nào đâu, phụ nữ nếu lấy chồng
nghèo thì càng mau già hơn người khác!”
Già nhanh? Đỗ Lôi Ty co giật khóe môi.
“Chị Mai à, chị nói thế không đúng! Nếu lấy một ông
chồng giàu, chuyên gia nuôi bồ nhí, có vợ bé, thì có bà vợ nào chịu nổi? Em cảm
thấy phụ nữ nếu muôn giữ mãi