
đầy vẻ kinh hoàng, không đợi anh phản ứng, cô đã quay vụt đi, chạy như bay ra
ngoài.
Cô chạy
một mạch đến phòng ngủ bên cạnh của mình, lúc đó mới hoảng hốt bụm chặt mũi, từ
kẽ ngón tay, một dòng máu tươi trào ra.
Đỗ Lôi
Ty thở phào: cũng may là chạy nhanh, chậm nữa thì chảy ra mất! Cũng may không
phải trước mặt sếp tổng, nếu không thì thực sự là mất mặt quá!
Bên này
Đỗ Lôi Ty thở phào. Nhưng bên kia, cách một bức tường, ánh mắt sửng sốt của
Liêm Tuấn đột ngột lạnh hẳn, lâu sau mới hừ mũi một tiếng.
Đây, đã
là lần thứ hai rồi.
Hôm sau
hôn lễ được tổ chức như đã hẹn.
Đỗ Lôi
Ty từ trên lầu bước xuống nhưng không thấy sếp tổng đâu, mà đã bị bố mẹ túm lấy
trước.
Bà Đỗ
kéo con gái lại, cằn nhằn: “Con bé này, saodậy muộn thế hả? Hôm nay là ngày
quan trọng như thế mà không có tí tự giác nào à? Nhìn kìa! Lại còn mặc áo ngủ
nữa! Ôi trời, con xem mắt con kìa! Hôm qua con tạo đạn nguyên tử cho Triều Tiên
à?”
Nghe mẹ
lẩm bẩm oán than mãi, Đỗ Lôi Ty đành nhăn nhó: “Con biết rồi…”
Thực ra
đều tại sếp tổng cả thôi. Nếu không phải tối qua cô mất máu quá nhiều, dẫn đến
ngủ không ngon giấc, hễ nhắm mắt lại thấy vòm ngực gợi cảm, dụ dỗ người ta phạm
tội của anh, thì cô có dậy muộn không?
Nói đi
nói lại thì đều là tai họa sếp tổng gây ra!
Điều
khiến Đỗ Lôi Ty bực bội nhất là, cái tên đầu sỏ ấy còn chưa xuất hiện, đến khi
cô đã mặc xong váy cưới, trang điểm rồi, đại nhân Tổng giám đốc mới gọi điện
cho lão Dư, bảo anh đã đến nhà thờ rồi.
Kiểu gì
thế! Chẳng có tí ý thức làm chú rể, ngay cả cô dâu cũng không đón, không chuyên
nghiệp chút nào! Cẩn thận tôi bỏ trốn!
Bỏ trốn
đương nhiên là không thể thực hiện, ai bảo bố mẹ cô đã đóng đô ngay tại đại bản
doanh quân địch chứ? Thế là Đỗ Lôi Ty bị bố mẹ kẹp sát hai bên trái phải, đi
tới nhà thờ.
Từ xa
đã nhìn thấy một đoàn người đứng trước cửa nhà thờ, người đứng giữa mặc âu phục
trắng, cao nhất chính là Liêm Tuấn.
Vừa
nhìn thấyĐại Boss, lửa giận trong người Đỗ Lôi Ty đã biến mất.
>o<
Sếp tổng
cũng quá đẹp trai đi chứ! Người ta vừa nhìn đã nhận ra bóng dáng ấy, lại thêm
bộ vest trắng, thật giống hệt người mẫu bước ra từ quảng cáo âu phục ấy.
Thực sự
là, quá hoàn hảo!
Lại
nhìn bản thân, Đỗ Lôi Ty không kìm được nghĩ: Ngực cô nên độn thêm không? Gót
giày liệu có thấp quá không? Còn eo nữa, có lẽ nên thắt chặt hơn…
Người
so với người, chỉ tức chết!
Đỗ Lôi
Ty cảm nhận sâu sắc rằng, bản thân vốn dĩ không nên đứng ở đây, nhất định là
đầu óc cô đã bấn loạn rồi, nên mới làm chuyện hoang đường với sếp tổng như vậy.
Đang
hối hận thì một bàn tay đã đưa đến trước mặt cô, Đỗ Lôi Ty nhìn lên theo phản
xạ, rơi vào ánh nhìn sâu thẳm của sếp tổng.
Lần đầu
đặt chân trên thảm đỏ, Đỗ Lôi Ty khó tránh khỏi cảm giác căng thẳng, mà điều
khiến thần kinh cô căng thẳng nhất là… cô lại đang khoác tay sếp tổng.
Cánh
tay của sếp tổng làm sao có thể khoác lung tung được? Lỡ như đụng phải thì làm
sao đây? Nghĩ đến đó, Đỗ Lôi Ty lại nhớ đến chiếc nhẫn kim cương hai triệu tệ,
thần trí lại hoảng loạn.
Vừa lơ
đãng thì đôi giày cao gót đã vẹo sang một bên.
Trong
khoảnh khắc đó, Đỗ Lôi Ty cảm thấy mình thê thảm quá mức, nhất định đã trở
thành trò cười cho mọi người rồi.
Đang
nhắm mắt chuẩn bị làm trò hề, ai ngờ phần eo được giữ chặt, bàn tay to lớn mạnh
mẽ của Liêm Tuấn đã giữ lấy eo cô, cô ngước lên, nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng
của sếp tổng đại nhân.
Trong
đầu Đỗ Lôi Ty lại xuất hiện màn hương sắc kích thích đêm qua, gò má đột nhiên
nóng lên, mũi lại bắt đầu muốn trào máu, để tránh cảnh máu đổ, cô vội vàng quay
đi chỗ khác, yếu ớt: “Xin… xin lỗi… lần đầu kết hôn không có kinh nghiệm…”
Gương
mặt Liêm Tuấn vốn không có cảm xúc bỗng xuất hiện một nụ cười thoáng qua, chậm
rãi nói: “Phu nhân, cẩn thận”.
Phu…
phu… phu nhân?!
Đỗ Lôi
Ty cuối cùng đã bàng hoàng đến nỗi trở thành thùng rác chó quan mao trong phòng
khách một cách thành công!
Cô bỗng
nhận ra, ngôn ngữ cử chỉ của sếp tổng đại nhân thì người bình thường không thế
đoán trước được, nhưng kết quả thì có thể dự báo – đó chính là dọa chết cô!
Một câu
“phu nhân” đã khiến Đỗ Lôi Ty sững sờ đến độ hồn bay phách tán, còn lại chút
tỉnh táo chỉ đủ giữ cho cô máy móc bước theo sếp tổng.
Đến
trước mặt mục sư, ông hỏi: “Liêm Tuấn, con có đồng ý kết hôn với người phụ nữ
này không? Cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, hoặc bất kỳ lý do nào khác, đều yêu
cô ấy, chăm sóc cô ấy, đón nhận cô ấy, mãi mãi chung thủy, yêu thương nhau đến
cuối cuộc đời?”
Sếp
tổng nhìn Đỗ Lôi Ty, thong thả trả lời: “Con đồng ý.”
“Còn
con, Đỗ Lôi Ty? Con có đồng ý người đàn ông này sẽ trở thành chồng con không?
Dù bệnh tật hay khỏe mạnh, hoặc bất kỳ lý do nào khác, đều yêu anh ấy, chăm sóc
anh ấy, đón nhận anh ấy, mãi mãi chung thủy, yêu thương nhau đến cuối cuộc
đời?”
Đỗ Lôi
Ty vẫn trong trạng thái treo máy.
“Đỗ Lôi
Ty? Đỗ Lôi Ty?”
Vẫn
tiếp tục treo máy…
Cuối
cùng Liêm Tuấn cũng không chịu nổi nữa, ngay cả lúc kết hôn cũng lơ đãng, chắc
trên thế giới cũng chỉ có mình Đỗ Lôi Ty. Thế là, anh bực bội k