pacman, rainbows, and roller s
Cô Bé Lọ Lem Thay Thế

Cô Bé Lọ Lem Thay Thế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321594

Bình chọn: 7.00/10/159 lượt.

ng. “Đây là chứng cớ! Trên bàn toàn là mấy sợi lông này, không

phải nó, chả nhẽ lại là anh tự rụng lông?”

“Oái …” Uyển Trúc nhìn trộm Tiểu Hổ. “Nó … nó không có làm hỏng máy tính của anh chứ?”

“Không có …”

Uyển Trúc thờ phải nhẹ nhõm, tiền lương tháng này sẽ không bị hụt.

“Nhưng khó nói là lần sau sẽ không,” Kha Thụy Văn trừng mắt với Tiểu

Hỗ vẫn đang thong dong thưởng thức kem ngon. “Tao cảnh cáo mày, Tiểu Hổ, phòng tao mày nghịch cái gì cũng được, chỉ có máy tính là không được

động vào, toàn bộ tài liệu của công ty đều có trong máy tính, mày biết

chưa hả?”

Tiểu Hổ miễn cưỡng ngước nhìn hắn. Đương nhiên biết, nếu không tôi việc gì phải động vào máy tính của anh?

“Được rồi, được rồi, anh cả, thực xin lỗi! Em cam đoan về sau sẽ

trông coi nó cẩn thận, không cho nó lại đến phòng anh là được thôi!”

Kha Thụy Văn hít một tiếng.

“Không phải là không cho nó vào phòng anh, là không cho nó động đến máy tính của anh!”

“Biết rồi, biết rồi!”

Cảnh cáo xong, Kha Thụy Văn đi lên lầu, Uyển Trúc đang định nói Tiểu Hổ vài câu thì lại bang bang bang.

“Tiểu Hổ! Có phải mày ‘đóng dấu’ lên bản kế hoạch cảu tao không hả?”

Kha Thụy Long cầm tập văn kiện vọt tới trước mặt Tiểu Hổ kêu to. “Mày đaongs chết, có biết tao mất bao nhiêu công sức để làm không hả?”

Tôi chỉ muốn xem một chút, xem cái đầu anh có thể làm ra cái dạng kế

hoạch gì thôi, ai biết không cẩn thận lại in lên mấy cái dấu chân. Tiểu

Hổ lười nhác đứng dậy hướng thân mình về phía Uyển Trúc, nằm gọn trên

đùi Uyển Trúc, sau đó bắt đầu lấy áo của Uyển Trúc lau mặt. Kì thực như

vậy chẳng phải là càng tốt hay sao, có dấu chân của tổng tài lên đó, bản kế hoạch này càng có giá trị!

Mà lúc tiếng rống giận của Lão Đại nhà họ Kha truyền đến thì Uyển Trúc đã sớm ôm Tiểu Hổ đem đi trốn chỗ nào không biết rồi.

Đây là hoạt động thường ngày của Tiểu Hổ sau khi vào ở nhà họ Kha: nó gây họa, người nhà họ Kha đuổi giết, Uyển Trúc cứu giá. Kha gia nuôi

thú cưng mười mấy năm qua chưa bao giờ có cảnh tượng gà bay chó sủa như

3, 4 tháng nay.

Oa Oa vẫn đậu trên giá cố gắng học tiếng người; ba con chuột Tiểu

Thiên Trúc cũng ngoan ngoãn ở trong phòng Kha Thụy Long chạy bánh xe;

Đại Tiểu Mao mỗi tuần về nhà 3 lần; trừ lúc ăn cơm sẽ xuất hiện chốc lát thì Đại Tiểu Bì đều chạy bên ngoài tìm mèo nhà người ta.

Chỉ còn Tiểu Hổ – mèo không ra mèo, người không ra người này chuyên tìm phiền phức.

Nó không hay ra ngoài, nhưng vừa ra ngoài liền rất lâu sau mới quay

về, lần nào cũng là Uyển Trúc nước mắt vòng quanh, tựa cửa chờ người …

ách, chờ mèo sớm quay về. Nó không thích ra ngoài tìm chuột, lại thích ở nhà xục xạo khắp các rương tủ tìm bảo vật. Ban đêm trên nóc nhà mèo

động tình kêu gào liên tục, nó không đi xem náo nhiệt, lại tình nguyện

nằm trong ngực Uyển Trúc phun máu mũi.

Nó thực sự là một con mèo kỳ cục!

“Uyển Trúc, có muốn ăn bánh khoai môn không?”

“Meo ~!” Tôi muốn!

Thân ảnh Tiểu Hổ như tên bắn chạy vụt vào nhà bếp vừa lúc chui tọt vào cái bẫy đã được giăng sẵn.

“Ha ha ha! Tiểu Hổ đáng chết, lần này tao xem mày chạy đi đâu trốn!”

ó người đang gọi hắn!

Đôi mắt đen tròn bỗng dưng mở to, đồng tử trong bóng đêm nhanh chóng

giãn ra, hắn yên lặng không một tiếng động đứng dậy, lướt qua thân mình

Uyển Trúc nhảy xuống giường, theo tiếng gọi đi vào trong vườn, một người đàn ông cao lớn đang vuốt cằm nhìn hắn .

“Thực xin lỗi, đây là sai lầm thật nghiêm trọng, ta đặc biệt đến cải chính.”

“Meo ~!” Cuối cùng cũng đến!

“Phải, có sai lầm đương nhiên chúng ta phải lập tức sửa, đối với

ngươi chúng ta sẽ có cách bồi thường thích ứng. Chẳng qua …” Người cao

lớn mỉm cười. “Có lẽ ngươi đã tìm được cái ngươi muốn bồi thường nhất

rồi.”

“Meo ~?” Cái gì bồi thường?

“Về sau ngươi sẽ hiểu được. Hiện tại, ngươi có thể đi theo ta chứ?”

Hắn quay đầu nhìn về phía cửa sổ phòng Uyển Trúc ở lầu 2 một lát rồi mới chậm rãi quay đi.

“Meo ~!” Đi thôi!

Sáng sớm hôm sau, Kha Quý Thương đang say giấc thì bị vợ mình hoảng hốt đánh thức.

“Làm sao! Làm sao? Hôm nay là chủ nhật, không thể để tôi ngủ thêm một lát được sao?”

“Quý Thương, làm sao đây? Tiểu Hổ … Tiểu Hổ chết rồi!” Chu Tố Nghi nhỏ giọng nói mang theo tiếng khóc khàn khàn .

“Tiểu Hổ …” Một lát sau, Kha Quý Thương đã mờ mịt, tựa hồ như nghe không hiểu vợ mình đang nói cái gì, rồi nhảy dựng lên sợ hãi.

“Cái gì?! Tiểu Hổ chết rồi?!”

“Nói nhỏ thôi, đừng làm Tiểu Muội nghe thấy.”

Kha Quý Thương liền hạ giọng:

“Sao lại chết? Ngày hôm qua vẫn rất tốt đấy thôi?”

“Tôi cũng không biết!” Chu Tố Nghi sắc mặt ảo não thương tâm.

“Sáng nay tôi vào trong vườn cho chó ăn liền gặp Tiểu Hổ chết ở đây,

trên người không có vết thương gì, cũng không thấy có dấu hiệu giãy dụa, hình như là đột nhiên chết thôi.”

“Đột nhiên chết?” Kha Quý thương lắc lắc đầu không dám tin, khổ não

vò tóc. “Thực không xong, Tiểu Muội yêu nó như vậy, nếu biết nó chết,

thật không biết nó sẽ khóc thành bộ dạng gì nữa.”

“Phải,” Chu Tố Nghi vẻ mặt ưu tư. “Chính là như vậy tôi mới không dám lớn tiếng.”

Kha Quý Thương trầm ngâm một lát.

“Được rồi, chúng ta gạt