
e? Xem xét những
thứ trong phòng này, giờ khắc này chuyện cũ tất cả đều như hiện lên, lúc ấy hai
người yêu nhau cuồng nhiệt chỉ có thể ỷ lại phục vụ phòng, nếu không yêu đến
trời đất mù mịt sao cần bổ sung thể lực?
Vừa nghĩ tới đây, cô không khỏi đỏ mặt lên, bọn họ từng làm qua rất nhiều
chuyện điên cuồng...
“Tiểu thư, xin hỏi muốn gọi món gì?” Chu Thế Hiên giống như một phục vụ xứng
chức, mỉm cười hỏi.
Trên xe ăn có cà phê, hoa quả và bánh ngọt, anh muốn dưỡng béo cô, nhưng cô
thật sự ăn không vô, chỉ lấy một ly cà phê. “Cám ơn, cái khác một chút tôi lại
gọi.”
Cà phê nóng thật sự là bạn hiền cứu mạng, có thể tỉnh não cũng có thể ấm người,
cả người cô thả lỏng xuống, sau đó dựa vào sô pha, không khỏi xúc động nói:
“Không nghĩ tới có thể uống được cà phê anh pha.”
“Vài năm nay anh tiến bộ rất nhiều, còn có thể nướng bánh mì, em có muốn thử
không?” So với thủ nghệ của cô, anh hoàn toàn thất bại, nhưng miễn cưỡng có thể
làm phần ăn sáng, nếu hai người có cơ hội cùng nhau ăn bữa sáng.
“Đại thiếu gia, anh thật sự đã thay đổi.” Cô lắc đầu cười khẽ, không biết vì
sao, tâm tình trở nên rất sáng sủa, có thể là bởi vì đã khóc, mất mát đau
thương cũng thăng hoa, biến thành một loại hoài niệm dịu dàng.
“Muốn uống thêm một chút nữa hay không?” Anh ngồi vào bên cạnh cô, thay cô đổ
đầy ly, khoảng cách cả hai cũng kéo gần lại.
Cô uống vài ngụm, cảm thấy hương vị không giống lúc nãy. “Cà phê giống như có
vị rượu?”
“Uh, là cà phê rượu Brandy.” Cô uống vào cả ly mới phát hiện, có vẻ hơi chậm.
Cô có nghe lầm hay không? Anh làm sao có thể châm rượu? “Anh biết rõ tôi không
thể uống rượu.”
“Em không thể uống rượu?” Anh hơi trợn to mắt, vẻ mặt vô tội. “Thật có lỗi, anh
hoàn toàn không nhớ.”
“Vậy sao?” Tên đáng giận, anh cứ vô tình như vậy, ngay cả việc bọn họ làm sao
quen biết đều quên? Nếu không phải tửu lượng cô quá kém, làm sao có thể sai
sót, ngẫu nhiên đi đến phòng của anh? Mắt thấy lịch sử lại muốn tái diễn, anh
tuyệt đối là cố ý, tâm cơ nặng nề!
Nhưng mà mặc kệ là không vui hay tức giận, bây giờ cô chỉ muốn mê man, chết
tiệt, có lớp huấn luyện uống rượu hay không, cô nguyện ý trả tiền đi học!
“Em làm sao vậy?” Anh vỗ vỗ bả vai của cô, thấy ánh mắt cô càng ngày càng mờ
mịt, hai má cũng dần dần phiếm hồng, bộ dáng kia cực kỳ đáng yêu.
“Tôi... Tôi cảm thấy đầu nặng nề...” Mấy ngày hôm trước cô đã không thoải mái,
hôm nay đi xe đường dài vào Đài Nam, lại ở trước từ đường kích động rơi lệ, bây
giờ còn uống rượu brandy, bảo cô còn có thể như thế nào? Đương nhiên là bất
lực.
“Mệt mỏi sao? Nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật ngon.” Đây là mục đích của anh,
anh muốn cô nghỉ ngơi, đừng cậy mạnh nữa.
Nhìn cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đảo về phía anh, anh dĩ nhiên vững vàng ôm
lấy cô. Cưng ơi, có anh ở bên cạnh, xin an tâm đi vào giấc ngủ, anh sẽ không để
em bị thương tổn gì nữa, anh chỉ muốn tìm lại quyền lợi yêu em...
Giống như ngủ mỹ nhân,
Kha Trúc An có cảm giác ngủ đã rất lâu, cuộc sống mệt mỏi từ xưa tới nay, khiến
khi cô đi vào giấc ngủ cũng sẽ có rất nhiều mộng, nhưng lần này cô ngủ vừa sâu
vừa trầm, nửa mộng cũng không có, cứ như trôi nổi trên mặt biển tăm tối, trên
bầu trời đêm chỉ có vô số ánh sao lấp lánh, nhưng cô một chút cũng không sợ,
cảm giác như mình về đến nhà.
*********
Khi cô thong thả tỉnh lại, phát hiện sắc trời ngoài cửa sổ đã sáng, không thể
nào, chẳng lẽ cô ngủ thẳng đến sáng sớm? Cô chậm rãi ngồi dậy, thấy quần áo của
mình vẫn còn đầy đủ, chỉ có giày bị cởi ra đặt ở dưới giường, chắc là do một
người đàn ông tốt làm, ngày hôm qua anh dám chuốc rượu cô, cũ trong cũ! Đáng
tiếc vẫn hữu hiệu, ai!
Trong phòng không có người khác, cô bước xuống giường nhìn trái phải xung
quanh, nhìn thấy trên tường đầu giường có một tấm ảnh lớn, lại là ảnh cưới của
cô và Chu Thế Hiên! Trước khi kết hôn tuy rằng thời gian rất gấp, bọn họ vẫn
chụp hơn mười tấm ảnh cưới, bây giờ nghĩ lại thấy vợ chồng son cực kỳ ngây thơ,
cũng làm cho người ta vô cùng hoài niệm.
Nói trở về, chồng trước của cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Làm sao có thể đem ảnh
chụp treo rõ ràng như vậy, khiến cho người phụ nữ khác nhìn thấy nhất định rất
bất mãn.
Tầm mắt cô vừa chuyển, nhìn thấy cửa tủ quần áo cửa không khóa, lộ ra một bộ lễ
phục dạ hội màu đỏ, chẳng lẽ nơi này từng có phụ nữ tới ở? Xuất phát từ tò mò
cùng một loại ghen tuông không hiểu, cô lặng lẽ mở tủ quần áo ra, bên trong có
hai, ba mươi bộ hoa phục, hơn nữa... tất cả đều là y phục của cô!
Những bộ quần áo này vốn lúc trước là do Chu bà nội và Chu mẹ đặt làm cho cô,
có mấy bộ cô cũng còn chưa xem qua, bởi vì cô rời đi quá sớm, cũng hoàn toàn
không muốn mang đi. Nay hồi tưởng lại, kỳ thật việc này cũng biểu đạt một mảnh
trân trọng của lão nhân gia đối với cô, nếu cô có thể bày tỏ ý kiến đúng lúc,
câu thông với các trưởng bối thật tốt, có lẽ sẽ không rơi vào cục diện hôm nay,
nghiêm túc mà nói cô cũng có trách nhiệm, ai kêu cô cố nén chịu oan ức như vậy?
Trong tủ quần áo ngoại trừ trang phục nữ sắp xếp nghiêm chỉnh, còn có một cái