Chuyện Xấu Trên Giường

Chuyện Xấu Trên Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322584

Bình chọn: 8.5.00/10/258 lượt.

ần cũng không nhúc nhích sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Không nghĩ rằng…… “Ta đã biết!” Hắn cứng nhắc nói xong, biểu tình

trên mặt làm cho người ta không nhìn ra ý tưởng trong lòng hắn.

Nhìn phòng Nhạc Ức Tâm, hắn không nói một câu. Nàng vội vàng đi như

vậy, đến hành lý của mình cũng chưa mang đi…… Lần gặp mặt sau bọn họ sẽ

là kẻ địch rồi?

Lăng Tử Trần nắm chặt tay, dùng sức đấm mạnh vào tường, hành động

điên cuồng kia làm Tiểu Chương nhìn có chút không đành lòng. “Thiếu gia, tay người bị thương rồi!”

Nghe thấy lời nhắc nhở của Tiểu Chương, Lăng Tử Trần lúc này mới chú ý tới vết máu chảy trên tay hắn. Nhưng có ai biết không, tay hắn đang

chảy máu nhưng máu trong tim vẫn đang rỉ ra đây… “Thiếu gia…… Khoá chặt

cửa phòng này lại.” Lăng Tử Trần xoay người giao phó việc. Hắn phải giữ

gìn căn phòng này thật hoàn chỉnh.

Ngay giờ phút này hắn mới phát hiện, tuy hắn cứ thề với chính mình là sẽ không bao giờ yêu thương nàng, nhưng nụ cười nhăn mày của nàng từ

lâu đã khắc sâu vào trong linh hồn hắn rồi.

Nàng đi, tâm của hắn cũng đi theo luôn rồi!

Năm năm sau

Trong nhà ăn được trang hoàng xa hoa của buổi yến tiệc long trọng,

ánh mắt mọi người đều lần lượt thay đổi, hướng theo một vị tiểu thư xinh đẹp đi xuyên qua từng đám người.

Mái tóc của nàng cuộn sóng tựa như làn sóng biển phập phồng, khuôn

mặt trắng nõn với đôi má phớt hồng càng thêm quyến rũ, dáng người thon

thả, khiến nàng trở thành tiêu điểm truy đuổi của ánh mắt mọi người.

Đối với cái nhìn chăm chú của những người đàn ông xung quanh, nàng

luôn đáp lại bằng nụ cười tươi, thỉnh thoảng còn nâng chén rượu đến thăm hỏi bọn họ.

Tham gia yến tiệc này thực ra không phải mục đích của nàng, mục đích chính của nàng là tới tìm kiếm một người. “Tiểu tâm.”

Lăng Tử Trần đi đến từ phía sau nàng, nhẹ nhàng gọi một tiếng. Hắn đã sớm chú ý tới nàng, từ lâu đã lặng lẽ đi theo sau thân thể của nàng.

Là ai biết biệt danh của nàng là “Tiểu tâm”? Nhạc Ức Tâm giật mình quay đầu. Quả nhiên là hắn!

“Dạo này anh khoẻ không?” Nàng thản nhiên tiếp đón, trên mặt cũng

không có nhiều cảm xúc lắm. Năm năm đã trôi qua, hận ý của nàng đối với

hắn đã biến mất rồi sao?

Trong lòng Lăng Tử Trần trong thoáng chốc dâng lên cảm giác rung động khó có thể diễn tả bằng lời. Hắn mong muốn ôm nàng vào trong lòng đến

cỡ nào, chỉ muốn đem hết nỗi nhớ mong da diết của hắn bày tỏ cho nàng

biết.

Nàng đã rời khỏi hắn được năm năm nay, trong năm năm này thỉnh thoảng hắn vẫn tìm hiểu tin tức của nàng, nhưng cho dù biết nàng đang ở nơi

nào, hắn cũng không có đủ dũng khí để đến thăm, chỉ biết đứng từ xa nhìn thân ảnh của nàng.

Hắn vẫn tưởng rằng chỉ cần được nhìn nàng từ xa là có thể thỏa mãn,

nhưng sau này hắn mới biết được nỗi nhớ thương một người là một điều

phải khắc cốt ghi tâm, khiến cho hắn ngày đêm ngậm quả đắng.

Tuy rằng như thế, trong lòng hắn vẫn ôm một tia hy vọng, chờ đợi nàng có thể quay đầu đến tìm hắn. “Mấy năm nay em vẫn ổn chứ?” Hắn cắn nhanh môi dưới, áp lực bốc lên che mờ suy nghĩ.

Khóe miệng Nhạc Ức Tâm nhếch lên một chút, mỉm cười đùa cợt. Trong

tâm lúc nào cũng day dứt muốn báo thù, nàng có thể “ổn” đến mức nào?

“Nhờ phúc của anh, em quả thực sống rất khá.” Nàng tà liếc nhìn hắn

một cái, trong giọng nói bình tĩnh không mang theo một tia hận ý nào.

Xem ra, cảm tình của nàng đối với hắn tựa hồ đã phai nhạt, nếu không tại sao đến nỗi thù hận hắn nàng cũng không còn nữa?

Ai! Lăng Tử Trần thở dài lắc đầu. Những năm gần đây, tuy rằng hắn vẫn là người phụ trách trên danh nghĩa, nhưng chuyện trên thuyền hắn sớm đã không hỏi đến.

Việc này tất yếu có nên nói cho nàng không? Nếu Hắn kể ra của sự hối

hận của hắn, nàng sẽ nghe sao? Nàng còn có thể để ý đến hắn sao?

Ai! Quên đi, chỉ cần biết rằng nàng sống cũng không tệ lắm, hắn đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

Nhạc Ức Tâm dùng con mắt tinh tưởng lặng lẽ quan sát biểu tình phức

tạp trên mặt hắn, thấy được ánh mắt thâm thúy của hắn trong có giấu một

chút loại tình cảm mong nhớ.

Hắn như thế nhưng lại mong nhớ nàng? Đại khái là Long Dương Hào không kiếm được tiền, cho nên hắn mới có thể nghĩ đến ” công cụ kiếm tiền” là nàng sao?

Dù sao, ý nghĩa của nàng đối với hắn cũng chỉ có như vậy, không phải

sao? Giờ phút khúc nhạc khiêu vũ du dương vang lên, Lăng Tử Trần đưa tay về phía nàng.

“Cùng anh nhảy một điệu được không?” “Được.”

Nhạc Ức Tâm kéo tay hắn đi vào sân nhảy, theo giai điệu thong thả, thân hình hai người dần dần tiến sát vào nhau.

Hắn rất nhớ nàng! Lăng Tử Trần làm càn ôm mạnh lấy nàng, môi cũng tiến đến gần sát bên tai nàng thở nhẹ.

Hành động của hắn khiến Nhạc Ức Tâm có chút rung động, nàng lập tức nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng vào hắn.

Nàng không nên lại có cảm giác với hắn, cho dù nhiều năm trôi qua như vậy, nàng vẫn không hề yêu thương bất cứ kẻ nào khác, nhưng nàng tuyệt

đối không được phép tồn tại bất kỳ thứ tình cảm đối với hắn.

Sau khi nốt nhạc cuối cùng đã chấm dứt, Nhạc Ức Tâm nhanh chóng rời khỏi cái ôm ấp của hắn, lễ phép mỉm cười thăm hỏi hắn.

Bọn họ không có khả năng trở lại như trướ


Old school Swatch Watches