Old school Easter eggs.
Chuyện Xấu Trên Giường

Chuyện Xấu Trên Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322632

Bình chọn: 10.00/10/263 lượt.

c! Lăng Tử Trần cũng đã sáng tỏ được điểm này, chỉ có thể gật gật đầu với nàng, đáp lại nàng bằng

một cái mỉm cười chua xót.

★※★※★※

Nhạc Ức Tâm rời khỏi sân nhảy xong, trốn trong góc phòng, ngồi ở quán gọi một ly rượu vang. Nàng biết dù là cồn hay ma tuý cũng không thể

giúp được mình, hắn là mối tình đầu của nàng, muốn quên cũng không dễ

dàng được!

“Vì sao em lại phải uống rượu giải sầu một mình ở trong này?” Cái

chén trên tay nàng đột nhiên bị người khác cầm lấy, nàng nâng đôi mắt

lên liếc mắt nhìn người vừa đi tới một cái, phát hiện ra Lăng Tử Trần

đang đứng ở ngay trước mặt nàng.

Làm sao hắn có thể tìm được nàng?” “Rượu này cũng không tệ, anh cũng

uống một chút đi!” Nhạc Ức Tâm miễn cưỡng tươi cười bài trừ một chút, cố che giấu nội tâm đang bất an.

Lăng Tử Trần không để ý đến lời của nàng mà đi thẳng về phía quầy

phục vụ rượu, dùng đôi mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn nhốt nàng vào chỗ sâu nhất ở trong đôi mắt.

Nhạc Ức Tâm rất nhanh quay đầu đi chỗ khác, lảng tránh cái nhìn chăm

chú của hắn, nàng không muốn phải bốn mắt giao tiếp cùng hắn. “Em muốn

anh sao?”

Lời nói đầy nhu tình từ miệng Lăng Tử Trần làm cho lòng nàng lại dậy

lên từng đợt rung động, nhưng nàng thật sự không muốn dây dưa với hắn.

“Không có.” Nàng khẩu thị tâm phi1 (1Lời nói ngược lại với ý nghĩ trong lòng) trả lời.

“Không phải à? Nhưng anh lại thật sự rất nhớ em!” Lăng Tử Trần nhún nhún vai, rất thành thật nói ra ý nghĩ của mình.

Hắn nhớ nàng?! Nhạc Ức Tâm chua xót nghĩ, vì sao phải chờ tới khi

nàng đã rời khỏi rồi, hắn mới biết quý trọng nàng? Vì sao lúc trước có

được tình cảm chân thành của nàng, lại đối xử tàn nhẫn đối với nàng như

thế?

Đã quá muộn! Mọi việc đều đã quá muộn! Nàng hung hăng tô lại son môi xong, lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi khỏi quầy rượu.

“Chờ một chút.” Lăng Tử Trần đứng chắn trước mặt nàng. Hắn sao có thể để nàng rời đi như vậy được chứ?

“Lăng tiên sinh, mời anh tránh ra.” Nhạc Ức Tâm miễn cưỡng giả bộ như đang trấn định, bổ sung nói tiếp: “Nếu để vị hôn phu của em nhìn thấy,

mọi chuyện sẽ không tốt đâu.”

“Em đã đính hôn?” Lăng Tử Trần trừng mắt lớn, kinh ngạc hỏi.

Nàng xinh đẹp như vậy, đương nhiên sẽ có cả đám sứ giả đến vây xung

quanh nàng, mong được giữ gìn, bảo vệ đoá hoa này! Lăng Tử Trần cười

thầm trách mình không nên ngạc nhiên như thế.

“Đúng vậy!” Nhạc Ức Tâm chột dạ cười nói. Tên kia thực chất chỉ là vị hôn phu trên danh nghĩa của nàng, chờ đến ngày mai, nàng và hắn sẽ

không còn quan hệ gì nữa.

“Chúc mừng em.” Lăng Tử Trần vẫn cực lực cố duy trì phong độ, lại giấu không được nỗi thất vọng nồng đậm trong mắt.

Hắn đã bị tổn thương nặng sau lời nói đầy ác ý của nàng, làm sao nàng có thể khoác tay người đàn ông khác được chứ. Nhưng mà hắn vẫn không

thể khống chế được cảm xúc của chính mình, chỉ muốn ôm nàng vào lòng……

Hắn lấy ra từ trong túi tiền một cái chìa khóa. Tiếng vang thanh thúy truyền đến trong phút chốc, khiến Nhạc Ức Tâm giật mình hoảng sợ.

“Đây là cái gì?” Nàng mở to hai mắt hỏi.

“Đây là chìa khóa phòng anh, trên móc chìa khoá có địa chỉ của anh.

Bây giờ anh đưa chiếc chìa khoá này cho em, hoan nghênh em đến nhà anh

tìm anh.”

“Không! Em sắp kết hôn rồi!” Nhạc Ức Tâm không muốn nhận chìa khóa của hắn, sợ hãi xoay người rời đi.

Lăng Tử Trần lập tức chạy vọt tới trước mặt nàng, bắt nhét chiếc chìa khoá vào trong tay nàng. “Anh chỉ muốn đưa nó cho em, về phần em muốn

làm như thế nào, anh không có quyền can thiệp.”

Nhạc Ức Tâm nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, lòng bàn tay còn có

thể cảm nhận được một chút hơi ấm của hắn. Đáng chết! Vì sao hắn cứ phải trêu chọc tâm tình của nàng vậy?

“Cho dù em muốn lẻn vào nhà anh, tới tìm anh báo thù, anh cũng sẽ vui vẻ đón nhận.” Lăng Tử Trần nói xong câu đó sau liền xoay người rời đi,

để lại nàng đứng tại chỗ sững sờ.

Nàng nắm chặt chiếc chìa khóa gắt gao trong tay. Dù sao, đến ngày

mai, tất cả ân oán đều sẽ chấm dứt, khi đó quăng chiếc chìa khoá trả lại cho hắn cũng được!

★※★※★※

Gửi Người phụ trách Long Dương Hào: Chào ngài, tôi là người phụ trách Bột Hải Hào Nhậm Khả Ứng, năm năm trước cùng ngài lãnh giáo không may

đã bại trận, mùng năm tháng tư xin được quay lại thuyền lãnh giáo lần

thứ hai.

Lăng Tử Trần về đến nhà, mở lá thư của tên Nhậm Khả Ứng ra, nhìn một lần rồi thở dài.

Thật mệt mỏi! Hắn đã bỏ mặc giới bài bạc từ lâu, vì sao tên tiểu tử Nhậm Khả Ứng này vẫn không chịu buông tha?

Không hiểu được người này muốn ra cái chiêu gì lúc này? Vô luận như thế nào, hắn vẫn phải dặn dò bọn họ cẩn thận một chút!

Hắn đang ngồi trên sô pha, thân ảnh xinh đẹp của Nhạc Ức Tâm lại hiện lên ở trong đầu hắn.

Vì sao đến bây giờ hắn vẫn quyến luyến nàng như vậy? Là vì nàng xinh

đẹp? Hay vì giọng nói ôn nhu của nàng? Hoặc là vẫn luôn ôm ấp cảm giác

áy náy tội lỗi đối với nàng?

Hắn lắc lắc đầu, vấn đề này thật khó giải. Đi tắm rửa sạch sẽ đã,

ngày mai còn phải hồi đáp lại lời khiêu chiến Long Dương Hào của Nhậm

Khả Ứng nữa!

★※★※★※

Nhạc Ức Tâm đứng trước cửa nhà Lăng Tử Trần, suy tư về cuộc sống