
trùng điệp điệp chơi còn vui vẻ hơn a.
Một,
nàng, mĩ, nữ.
Tiêu
Hằng Uẩn đưa tay thu dọn đống báo cáo còn chưa kịp xử lí, trước khi chuẩn bị về
nhà, mới đến phòng họp đi lĩnh “Lễ vật” của anh── một nàng mỹ nữ.
Nhìn
khuôn mặt mịn màng trắng nõn ngủ ngon trên sô pha , hàng mi khép lại, viền mắt
hơn ửng đỏ tóc dài cuộn sóng vờn quanh dung nhan mĩ lệ,một chiếc áo sơ mi mỏng
manh dán lên những đường cong tròn trịa đang phập phồng rất có hứng thú, phía
dưới chiếc váy ngắn bó sát lộ ra một đôi chân thon dài xinh đẹp gợi cảm.
Thật
đúng là một mỹ nữ.
Mà rõ
ràng chỉ cần là bản thân là đàn ông, đều muốn làm ra hành vi phạm tội đối mỹ nữ
như cô.
Tiêu
Hằng Uẩn nhìn vài giây, vừa quay đầu lại, mới phát hiện một đám đàn ông háo sắc
nhất loạt lộ rõ vẻ thèm thuồng, nhìn thấy những ánh mắt đăm đăm như sài lang hổ
báo đứng ở đằng sau, anh liền hỏi. “Các cậu vì sao còn chưa về nhà? Hôm nay tất
cả làm thêm giờ hay sao?”
“Ách……”
Vấn đề đưa ra thật sắc bén, vài anh đồng sự nam đặc biệt quay lại công ty xem
trò vui sờ sờ cái mũi không đáp lời.
“Chỉ có
em và luật sư Thiệu luật sư tăng ca.” Thấy không khí trầm mặc trong phòng, Tiểu
Hải lấy can đảm thú nhận.
Tiêu
Hằng Uẩn mệt mỏi liền một mình ngồi xuống sô pha.
“Là ai
đưa tới? Ai ký nhận?” Anh hỏi máy móc.
“Không
biết là ai đưa tới.” Thân là hội trưởng triệu tập hội sắc lang Tiểu Hải giải
thích. “Vừa lúc em cùng luật sư Thiệu phải rời khỏi đây, mở cửa ra đã thấy cô
ấy nằm ở trước cửa văn phòng chúng ta rồi.”
“Cho
nên các cậu liền đem cô ấy nhặt vào đây?” Những người này chỉ số thông minh
cộng lại có nổi một trăm hay không? Tiêu Hằng Uẩn vô lực xoa thái dương. “Không
báo cảnh sát cũng không đưa đến bệnh viện? Ngược lại gọi điện thoại thông báo
cho tất cả đồng nghiệp nam đến xem náo nhiệt?”
Đối mặt
với những lời chất vấn này, người ngày hôm qua vừa mới ra viện, Thiệu luật sư
đứng xa xa, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt như thể không liên quan đến mình.
Có loại
chủ tử như thế này, Tiểu Hải chỉ có thể ra sức cứu vãn , một bên ai oán cảm
thấy da đầu mình đủ cứng để đi luyện thiết đầu công. “Vốn, vốn chúng em cũng
định đưa tới bệnh viện, nhưng mà ở trên người cô ấy phát hiện phong thư này……”
“Thư
đâu?” Tiêu Hằng Uẩn cũng không ngẩng đầu lên, gẩy gẩy ngón tay.
Tiểu
Hải vội vàng cung kính khom khom lưng, trình lên chứng cớ.
“Thỉnh
Thánh Thượng xem qua.” Còn không quên chân chó nói thêm một câu.
Tiêu
Hằng Uẩn nghiêng đầu liếc mắt một cái, lắc đầu, thở dài.
Anh đến
rốt cục cái nghiệt gì , lại thu thập được nhiều dị thú quý hiếm có hành vi cổ
quái tha vào sở sự vụ như vậy?
Mở lá
thư ra, chỉ thấy trên đó viết mấy hàng chữ ngay ngắn.
Hằng
Uẩn: Trong nhà gặp đại nạn, sự tình nguy cấp, không thể không đem em gái Hoa Sơ
Tâm phó thác cho cậu. Thỉnh niệm ở đôi ta mười mấy năm giao tình cùng quan hệ
giữa cậu và Sơ Tâm ngày xưa , thu lưu cô ấy mấy ngày, đợi khi sự việc được giải
quyết, ngày khác tất sẽ tới tận cửa đáp tạ đại ân.
[ps:
Bởi vì thời gian cấp bách không kịp giải thích nguyên nhân với Sơ Tâm, bởi vậy
lừa cô ấy uống thuốc ngủ, sau vài tiếng đồng hồ sẽ tỉnh dậy, thỉnh chớ lo
lắng.'>
Bạn hữu
: Hoa Khi Quỳ
Hoa Khi
Quỳ? Chưa từng nghe qua.
Trong
lá thư nếu thiếu cái ps kia, thật sự anh còn nghĩ người nào trong tiểu thuyết
võ hiệp đi ra cơ đấy.
“Tiểu Hải,
báo cảnh sát.” Tiêu Hằng Uẩn chậm rãi, tao nhã đem lá thư nhét trở lại phong
thư, thản nhiên phát ra mệnh lệnh khiến mọi người kinh ngạc.
“Báo
cảnh sát?!” Tiểu Hải là đêm nay được chỉ định là người phát ngôn , đầu một cái
phát ra tia kinh ngạc. “Nhưng mà, luật sư Tiêu, cô, cô ấy không phải là em gái
của bạn anh sao?”
“Hơn
nữa hai người còn có 『quan hệ
ngày xưa 』.”
“Hoa
Khi Quỳ tôi không biết.” Tiêu Hằng Uẩn đáp. “Hoa Sơ Tâm tôi cũng không ấn
tượng.”
Thái độ
vân đạm phong khinh, không chút nào thương hương tiếc ngọc , sau một hồi trầm
mặc rất lâu, rốt cục bị mọi người lôi ra chặt chém.
“Luật
sư Tiêu, có thể là anh quen biết người ta nhưng mà anh đã quên mất hay không?”
Lời nói sắc bén!
“Đúng
vậy! luật sư Tiêu, anh đối với mọi người trí nhớ gần đây không được tốt lắm.”
Bỏ đá xuống giếng!
“Đúng
vậy! Lần trước còn đem kiểm sát trưởng
Kỉ Y Tầm người ta lầm tưởng thành bị cáo.” Họa vô đơn chí!
“Nhớ rõ
lúc ấy thật …… Khứu.” Lời thoại Quảng
cáo !
“Tôi.”
Mọi người nhất loạt coi thường, loại quảng cáo này từ tám trăm năm trước cũng dám lấy ra dùng nữa.
“Nói
xong chưa?” Uống xong chén trà thứ hai, Tiêu Hằng Uẩn thờ ơ như trước. “Báo
cảnh sát.”
“Đợi
chút.” Ở bên ngoài luật sư Thiệu Vũ Cần xem cuộc chiến nửa ngày không thèm lên
tiếng , rốt cục cũng mở miệng, cười đến vẻ mặt dâm tướng.
“Nếu
luật sư Tiêu không muốn nhận, tôi đây tạm thời thay mặt lĩnh là được, dù sao
tôi và luật sư Tiêu là bạn bè lâu năm, bạn bè của cậu cũng chính là bạn bè của
tôi, em gái của bạn cậu, cũng giống như em gái của tôi, từng có quan hệ với
cậu, lại càng có liên quan tới tôi. Hay là để tôi đem về nhà đi, tôi sẽ trông
nom, chăm sóc đặc biệt.
“ Luật
sư Tiêu……” Mọ