
xoa đầu cô.Loại cảm xúc này làm cả người cô run lên,
Ôn Nhiễm phục hồi lại tinh thần, lùi về sau từng bước.
Động tác của Diệp Dĩ Trinh dừng lại, tay thong dong
thu về:"Anh đưa em về."
"Không cần."Cô cự tuyệt rất nhanh,"Tôi
còn có bữa ăn."
"Thôi đi, anh đưa em về."Cô hoàn toàn không
biết cô bây giờ trong như thế nào sao, đã ra cái dạng này rồi, còn muốn tiếp
tục uống rượu?
Ôn Nhiễm chăm chú nhìn anh vài giây, sau đó nhe răng
cười:"Diệp tiên sinh, bữa ăn này là công việc của tôi, không thể thôi
được, đây là việc thủ trưởng của tôi quyết định."
Diệp Dĩ Trinh liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó nắm mạnh
cánh tay của cô, kéo ra ngoài.
"Làm gì vậy?"Ôn Nhiễm trợn mắt nhìn anh.
Người nào đó mỉm cười,"Em đã cố ý, chúng ta cứ đi
xin phép thủ trưởng của em, để cho anh đưa em về..."
Ôn Nhiễm rất muốn trốn thoát, nhưng mà Diệp Dĩ Trinh
lại lấp tức túm được cô.Nhớ ra thân phận của anh, Ôn Nhiễm lại càng kích
động.Nếu để cho cấp trên của cô biết cô và cố vấn cao cấp GP dây dưa với nhau
một chỗ, hậu quả nhất định sẽ không tưởng tượng nổi.
Cả người chấn động mạnh mẽ, Ôn Nhiễm đang muốn ngăn
chặn lại, nhưng mà, muộn rồi.
Toàn bộ mọi người trong phòng mở to hai mắt nhìn hai
người, người phản ứng trước hết vẫn là Lưu phó tổng.Hắn cười ha ha hai tiếng
rồi vội chạy tới bên này.
"Diệp tiên sinh, rất hân hạnh hân hạnh được
gặp."Hắn vươn tay ra,"Anh cũng ăn cơm ở đây sao?"
Phả ra toàn mùi rượu làm cho Diệp Dĩ Trinh hơi nhíu
mày, nhưng vẫn vươn tay đáp lễ :"Vâng."
Lưu đầu hói vội hỏi:"Mời ngài sang bên này uống
một chén, xin mời, xin mời."
Them bản năng anh vốn muốn cự tuyệt, nhưng tầm mắt đảo
qua Sở Lận, anh vẫn đồng ý.Bồi bàn lấy một chén rượu sạch ra, rót một ly đầy.
Anh bưng ly lên, khóe môi khẽ nhếch :"Tôi chỉ
uống một ly này thôi.Mọi người, xin mời."Nói xong anh uống một ngụm, rượu
chạy thẳng nóng rực cả yết hầu, mặt anh hơi nhăn lại.
Anh đặt chén xuống, nhìn sang phía Sở Lận:"Giám
đốc Sở, tôi có việc mang cấp dưới của anh đi trước, không có vấn đề gì
chứ?"
Sở Lận hồi phục tinh thần, ngỡ ngàng hỏi:"Hai
người biết nhau?"
"Biết."
"Không biết."
Sở Lận bị hai người này làm rối rắm.Ôn Nhiễm trừng mắt
nhìn Diệp Dĩ Trinh thế mà anh lại chỉ mỉm cười, nhìn Sở Lận:"Quá vài ngày
nữa GP sẽ có nhân viên đến đàm phán hợp đồng công việc cụ thể với công ty, hy
vọng chúng ta có thể hợp tác thuận lợi."
Lời vừa nói ra, không chỉ ba người, tất cả mọi người ở
đây đều ngây ngẩn cả người.Mà người bỏ bom xong lại oanh liệt dẫn Ôn Nhiễm rời
đi, Ôn Nhiễm muốn tránh cũng không được, bởi vì, tay anh mạnh quá, thực đáng sợ
mà.
"Lên xe."Diệp Dĩ Trinh mở cửa xe, ánh mắt
trầm tĩnh nhìn Ôn Nhiễm.Nhưng mà Ôn Nhiễm ở cùng anh lâu như thế làm sao mà
không nhận ra anh càng tức giận vẻ mặt sẽ càng điềm tĩnh chứ.
"Không cần."Cô hạ quyết tâm nói, ánh mắt
ngấn nước đảo quanh,"Nếu tôi nhớ không nhầm, tối qua tôi đã cự tuyệt
rồi."
Anh nhìn cô chằm chằm, giống như nhìn một đứa bé đang
giận dỗi, anh khẽ cười:"Vậy còn hôm nay."
Ôn Nhiễm bây giờ lại càng ghét cái điệu cười của người
đó:"Đêm nay tôi cũng cự tuyệt."
Diệp Dĩ Trinh không tức giận, nhanh tay sửa lại nếp
nhăn trên cổ áo cô, cô mà biết sẽ lại né tránh.Anh giữ chặt cổ tay
cô:"Ngày mai anh đành phải nói lời xin lỗi với Sở Lận vậy."
Ôn Nhiễm trừng mắt:"Nói không giữ lời, tiểu nhân,
vô sỉ."
Diệp Dĩ Trinh khẽ cười, mở cửa xe ra, ý đồ cực kì rõ
ràng.
Ôn Nhiễm cắn môi, vẫn phải ngồi vào xe, đem cửa đóng
thật mạnh.
Chiếc xe vội vã nhập vào dòng tấp nập.
Ngày hôm qua mưa một này, tuy là đã ngớt nhưng mà buổi
tối nhiệt độ cũng không cao, Ôn Nhiễm khẽ hắt xì rất nhỏ.
Diệp Dĩ Trinh thản nhiên nhìn sang, kéo cửa kính xe
lên.Ôn Nhiễm cứ quay đầu ra ngoài cửa, nhất quyết không nhìn anh.Từ cửa kính,
cô có thể thấy trên môi anh nở một nụ cười rất nhẹ, bộ dạng trầm tĩnh như trước
kia, phản ứng kích động của cô cũng không thể làm anh tức giận, anh càng thành
thục và trầm ổn.
Xe dừng bánh trước lầu nhà cô, đi hết con đường đó,
anh vẫn nhớ rất rõ ràng.Ôn Nhiễm mở cửa xuống xe, bỗng nhiên chợt nhớ ra, cô
quay đầu lại mỉm cười:"Cám ơn ngài đã đưa tôi về, Diệp tiên sinh."
Anh hít một hơi, quay đầu lại :"Ôn Nhiễm?"
Cô nao lòng, nhưng vẻ mặt vẫn trấn định:"Có việc
gì sao Diệp tiên sinh?"
Cô càng cố ý xem nhẹ anh, anh khẽ cau mày, nháy mắt lại
giãn ra:"Em sắp xếp thời gian, chúng ta nói chuyện."
Anh định đêm nay nói chuyện với cô, tất cả cho rõ
ràng.Nhưng mà đưa cô từ khách sạn đi ra lại thấy đây không phải đúng thời điểm
cho lắm.
Cô say rượu, lại còn tức giận, chỉ sợ nghe cũng không
vào, tốt nhất là cứ đưa về nhà đã.
Nói chuyện gì?Nói chuyện anh biết mất lâu như thế giờ
mới nhớ đến cảm giác của cô sao?Ôn Nhiễm càng thấy buồn cười:"Diệp tiên
sinh, nếu là chuyện hợp đồng, tôi có thời gian, còn chuyện khác không bàn
tới."
Nói xong vội xoay người lên lầu, tiếng giày cao gót
nghe cũng đoán được, rất khí thế, làm cho khóe môi người nào đó không kìm được
khẽ nhếch lên.
Đã bốn tháng không gặp, cô bé này quả nhiên đã trưởng
thành...
Ôn N