
Diệp Dĩ Trinh đã lộ ra một vẻ mặt vui mừng.
"Diệp, Diệp tiên sinh?"
Diệp Dĩ Trinh mỉm cười, kéo Ôn Nhiễm ra
trước:"Đây là bác Triệu."
Người được gọi là bác Triệu nhìn Ôn Nhiễm mỉm cười, mở
lớn cửa đón bọn họ:"Thật khéo quá, mấy lần đều dịp giao thừa là đến, tôi
đoán chắc năm nay cậu không sang, nên cũng chuẩn bị về nhà, hành lý cũng dọn
xong rồi, kết quả cậu lại tới."Vừa nói chuyện Triệu bá vừa đưa bọn họ vào
phòng khách, rèm được kéo ra.
"Là lỗi của cháu, đáng lẽ nên gọi điện
trước."Diệp Dĩ Trinh nói.
Rèm được kéo hết ra trong phòng cũng sáng sủa hơn
nhiều.Ôn Nhiễm nhìn từng chi tiết trong phòng, hầu như đều là những đồ dùng đơn
giản đã cũ rồi, đúng là có vẻ rất lâu đời, nhưng mà được người chăm chút nên
vẫn còn rất tốt.Bạn nhỏ Ôn Nhiễm vừa bước vào lại có một cảm giác như xuyên đến
thời đại trước đây, còn có gì đó rất tang thương.Ôn Nhiễm kéo kéo áo
anh:"Thầy Diệp, đây là đâu?"
Diệp Dĩ Trinh cười khẽ nhìn lại, đầu quay quanh một
vòng:"Đây là nơi mà lúc trước sáu tuổi anh đã ở."
Trước sáu tuổi? Lâu như vậy sao!Cô mở to hai mắt,
không thể tin được.
Triệu bá cởi áo khoác đang mặc ra, cười nói:"Diệp
tiên sinh, hai người cứ đi nhìn quanh đi, tôi mở lò sưởi rồi đun một ít nước ấm
đã."
"Phiền bác quá."Diệp Dĩ Trinh khẽ gật đầu,
sau đó vẫy tay gọi Ôn Nhiễm:"Muốn lên lầu xem không?"
"Có."Ôn Nhiễm đi theo lên.
Trấn Kiều Thạch cách thành phố B không tính là gần,
hai người đi gần một ngày xe mới đến.Ôn Nhiễm nhìn quanh, đây là một tòa nhà
nhỏ ở phía nam trấn, khắp nơi rất yên tĩnh, thanh lịch.Nhìn những bức tranh sặc
sỡ được vẽ trên tường, càng khó mà tin được, anh đã ở đây cho đến năm sáu tuổi
sao?
"Rất được."Sau một lúc lâu Ôn Nhiễm mới cảm
thán một câu, cứ như bước vào quá khứ của người đàn ông trước mặt,"Thầy
Diệp, anh ở đây sáu năm ư?"
"Ừ."Anh cầm lấy tay cô, dẫn vào một
phòng.Nơi này mỗi góc đều rất sạch sẽ, chắc là công lao của Triệu bá, Ôn Nhiễm
sờ lên tấm chăn dày trên giường, thật mềm mại làm cho cô rất muốn nằm lên đó.
"Đây là phòng trước đây anh đã ở."Dứt lời đã
thấy Ôn Nhiễm hào hứng ngẩng đầu nhìn quanh.Diệp Dĩ Trinh khóe môi cong
lên:"Cũng là phòng tối nay em ngủ lại."
Hai người có cái quan hệ này sao?Nội tâm Ôn Nhiễm thầm
oán thán, trên mặt lại đỏ bừng bừng.
Cơm chiều là do Triệu bá chuẩn bị, bác có một gương
mặt hiền lành, nấu ăn cũng rất ngon, thanh đạm lại hợp khẩu vị.Ôn Nhiễm cầm bắt
vừa ăn vừa nghe Triệu bá nói chuyện với Diệp Dĩ Trinh.
"Diệp tiên sinh lần này ở đây vài ngày chứ?"
"Sẽ không lâu lắm đâu, bác cứ về nhà, ở đây có
cháu là được."Anh đang nói lại gắp một ít đồ ăn cho vào bát của Ôn Nhiễm,
thấy cô có vẻ rất vui cũng yên tâm hơn.Lúc trước Diệp giáo sư còn lo lắng người
nào đó ăn cơm phương bắc sẽ không hợp.
"À."Triệu bá gật đầu."Vậy cậu đã qua
bên kia rồi sao, không có động tĩnh gì?"
Diệp Dĩ Trinh cười yếu ớt:"Sao mà không có, nói
không chừng ngày mai lại chạy sang đây cả."
Hai người nhìn nhau cười, Ôn Nhiễm ngẩng đầu lên, có
chút tò mò nhìn họ.Diệp Dĩ Trinh xoa xoa tóc cô, dịu dàng nói:"Ăn xong thì
nghỉ sớm đi, lát anh kể chuyện xưa cho."
Ôn Nhiễm:"..."
Bạn học Ôn Nhiễm cũng có tôn nghiêm, không phải muốn
xoa là xoa, muốn kể chuyện Alibaba là kể.Vì thế đêm đó, vào phần kể chuyện xưa
bạn học Ôn đã kháng nghị đổi từ Alibaba thành "tự truyện trước sáu tuổi
của Diệp giáo sư".
Diệp Dĩ Trinh dựa vào đầu giường, nhìn người nào đó
chỉ lộ ra có hai con mắt, bất đắc dĩ cười:"Em muốn biết cái gì?"
Ôn Nhiễm chớp chớp mắt:"Biết cả."
Diệp Dĩ Trinh liếc cô một cái:"Chắc em đã xem qua
mấy bài viết trên BBS của trường đại học B, nên cũng đã biết cả rồi."
Cái liếc mắt này làm Ôn Nhiễm hơi chột dạ, rụt đầu
lại:"Em muốn nghe anh nói."
Diệp giáo sư thở dài, đặt quyển sách trên tay xuống,
không nói gì vòng qua chăn ôm chặt lấy thắt lưng cô.Ôn Nhiễm sợ tới mức không
dám nhúc nhích.Người này luôn rất nguy hiểm, nguy hiểm nhất chính ở khả năng
tùy thời tùy lúc- hôn cô!Ý nghĩ đó vừa hiện lên, Ôn Nhiễm đã khiếp đảm nhắm hai
mắt lại.
Mãi một lúc không có chuyện gì xảy ra, trên đỉnh đầu
người nọ lại có hơi thổi nhè nhẹ, rồi một giọng nói rất thản nhiên:"Ôn
Nhiễm mở mắt ra."
Hai mắt cô vội mở ra, chớp chớp vài cái, lộ rõ ý lấy
lòng.Diệp Dĩ Trinh đột nhiên nhớ tới con mèo nhỏ đang nuôi ở nhà, một người cứ
lúc nào phạm sai lầm là lại tỏ ra thái độ thành khẩn làm anh không thể nào
trách cứ, vì thế, anh đành nhíu mày cười khẽ:"Chuyện xưa này hơi dài, nếu
muốn anh nói thì không được rụt lui nữa."
Ôn Nhiễm rụt lui, Diệp Dĩ Trinh lập tức thanh
minh:"Yên tâm, anh sẽ không quá phận."
Thực ra, sau khi đọc bài viết trên BBS về Diệp Dĩ
Trinh, Ôn Nhiễm cũng hiểu về chuyện của anh hơn một chút, có cả về mẹ của
anh.Là người thứ ba, từ này vẫn khiến cô rất xúc động, nhưng mà khi anh nói đến
lại giống như Vân Thanh phong đạm.
"Khi ba anh biết mẹ của anh, ông đã có vợ
rồi."
Ôn Nhiễm ngẩng đầu, chăm chú nghe anh kể.
"Mẹ cũng biết hai người không thể nào ở
chung."Anh vuốt vuốt tóc rối của cô:"Sau này khi ông ly hôn hai người
mới ở cùng một ch