
áng nữa lại có mấy cuộc diễn tập quân khu, thời gian ngủ còn không đủ,
nếu mà yêu đương chỉ sợ thiệt thòi cho người ta."
Ôn lão cười gật gật đầu, lại nhấp một ngụm trà, nhìn
không rõ cảm xúc như thế nào.
Ở lại Ôn trạch ăn cơm trưa xong Ôn Nhiễm đứng dậy xin
phép về.Ôn lão sắc mặt không tốt, Kiều Vũ Phân cũng có vẻ xin lỗi nhìn cô.Cô
chỉ cười không để ý lắm rời đi.Phía sau có tiếng bước chân càng gần, không quay
lại cũng biết là ai.
Đi qua hành lang, cô xoay người nhìn sang bên cạnh,
nhỏ giọng xin lỗi Triệu Vị Xuyên:"Thực xin lỗi anh, ông nội tôi lẩm cẩm
rồi."
Triệu Vị Xuyên chăm chú nhìn cô một lát:"Không
sao, có cần tôi đưa em về không?"
Ôn Nhiễm lắc đầu, do dự một chút:"Anh có thể cho
tôi xin địa chỉ nhà được không?"Thấy Triệu Vị Xuyên có vẻ ngạc nhiên nhìn,
cô cuống quýt giải thích:"Tôi nghe ông nói, bác Triệu là bạn của ba tôi,
cho nên tôi muốn đến gặp bác một lần."Cô chưa từng nghe ai nhắc đến bạn
của ba, chỉ duy nhất lần đó ông nội nói cho cô biết, chắc là không lầm.
Triệu Vị Xuyên cười cười:"Em không cần vội giải
thích như vậy, nhà của tôi không ở đây, hay là em lưu lại số điện thoại đi, khi
nào tiện tôi sẽ liên lạc."
Ôn Nhiễm do dự một chút rồi đáp ứng.
Cô hôm nay đã phá hỏng mọi chuyện, nhìn sắc mặt ông
nội cũng là chứng cứ rõ ràng nhất.Nhưng mà, cô biết, hôm nay dù là bất cứ
chuyện gì cô cũng không nghe theo thôi.Nếu cô thực sự từ chối, Ôn gia chắc cũng
không để ý lắm đâu.
"Cô Ôn!" Bỗng nhiên có một giọng nam gọi cô,
Ôn Nhiễm định thần lại, quay người đã thấy Phiền Ánh Trạch, cậu mang nào bao
lớn bao nhỏ chạy đến hướng này, nhìn rất vất vả.
"Em làm gì vậy?"Ôn Nhiễm cầm lấy một túi to
trong tay cậu, tránh để túi lớn này đổ sụp trong lòng cậu ta.
Nam sinh trẻ con nhíu mày:"Chúng em vừa đi mua một
số thứ cần cho buổi liên hoan Tết Nguyên Đán, cũng không biết mấy người kia
đâu, em đã đợi nhiều giờ rồi cũng không thấy."
Em nhất định bị cho leo cây rồi.Ôn Nhiễm không đành
lòng nhìn đứa nhỏ lương thiện đơn thuần này, lại cầm thêm một túi to
nữa:"Được rồi, đừng đợi, đi bộ thêm một lát là trạm xe điện ngầm, cô giúp
em mang về nhé?"
Phiền Ánh Trạch vội cự tuyệt:"Không cần đâu cô,
em chờ mấy bạn lát nữa."Đáp lại cậu Ôn Nhiễm đã đi được một đoạn xa, Phiền
Ánh Trạch thoáng sửng sốt rồi nhanh chóng bắt kịp.
Nhìn bộ dáng buồn bực của cậu, tâm tình Ôn Nhiễm cũng
tốt hơn, nếu không phải hai tay ôm này nọ cô rất muốn vỗ vỗ vai cậu,"Lớp
Trưởng à, hiện tại ta muốn lấy thân phận học tỷ chứ không phải một cô giáo để
giáo dục em, làm người không nên chân thành quá, sẽ bị người ta đùa giỡn biết
không?"
Cậu lớp trưởng liếc cô một cái, quả nhiên không phải
nói với tư cách giáo viên:"Cô à cô đi đâu vậy?"
"Tản bộ!" Lời ít ý nhiều.
Khóe miệng Phiền Ánh Trạch như nhếch lên, cùng cô bước
dài:"Cô à, dù cô không muốn nói nhưng mà cũng nên tìm một cái cớ tốt hơn
chứ."
Ôn Nhiễm nheo mắt nhìn cậu nhóc này, ngay khi cậu bị
áp lực đè nén đến muốn đầu hàng, cách đó không xa có tiếng gọi lớn.Hai người
cùng nhìn lại, là chiếc xe màu xám của Diệp Dĩ Trinh.
"A, đó không phải là thầy Diệp sao?" Phiền
Ánh Trạch dùng tay che trên mắt, thấy rõ người đang tới.
Thực là khéo quá, lần trước cô cũng ở chỗ này thấy
anh.Lần này anh vẫn còn đeo kính mắt, chắc là vừa làm việc xong.
Thầy Diệp.
Ôn Nhiễm tự dưng kích động, cứ khi nghe đến tên này,
cô sẽ không tự giác mà nghĩ đến câu nói đó của Lưu Phỉ Phỉ.Thích thầy Diệp
sao.Cô khẽ nhắm mắt, muốn đem câu nói này ném đi thật xa, đến khi mở mắt ra đã
thấy xe Diệp Dĩ Trinh ngay trước mặt.
"Thầy Diệp."Hai người cùng gọi khiến cho
Diệp Dĩ Trinh ngồi trong xe cũng phải ngẩn người.
"Sao lại mang nhiều đồ lỉnh kỉnh thế, lên xe, tôi
đưa hai người về."Nói xong anh định bước xuống mở cửa xe.
Không thể được.Trong lòng Ôn Nhiễm ngay lập tức lên
tiếng nhắc nhở, vì thế cô vội vàng cự tuyệt:"Không cần đâu thầy
Diệp."
Vừa nói xong cả Phiền Ánh Trạch và Diệp Dĩ Trinh đều
quay lại nhìn cô, Ôn Nhiễm gượng cười hai tiếng, đẩy đẩy Phiền Ánh Trạch bên
cạnh."Không phải em nói đã hẹn bạn học ở trạm xe điện ngầm rồi sao, chuyện
quan trọng thế mà cũng quên."Sau đó lại cười cười nhìn Diệp Dĩ Trinh,
"Thầy Diệp à, không cần phiền thầy đâu ạ."
Diệp Dĩ Trinh hơi nhíu mày, dừng lại ở ánh mắt Ôn
Nhiễm:"Vậy các em cẩn thận đi, trời tuyết nhiều, coi chừng té."
Rốt cục cũng tiễn được vị đại thần này, Ôn Nhiễm thở
dài nhẹ nhõm, quay đầu lại đã thấy ánh mắt đánh giá của Phiền Ánh
Trạch:"Sao, làm sao vậy?"Cô phát hiện hai người này, một lớn một nhỏ,
đều có một ánh mắt thực sắc bén, cô ngay cả trước mặt Ôn lão tướng quân áp lực
cũng không bằng, mọi thứ cứ như đều lộ ra hết cả.
"Cô à, sao lại nói dối."Phiền Ánh Trạch nhỏ
giọng nói thầm,"Hơn nữa thầy Diệp cũng có vẻ không tin, chỉ là không muốn
bắt bẻ cô mà thôi..."
Ôn Nhiễm:"..."
....................
Trở lại kí túc xá liền nhận được điện thoại của mẹ, Ôn
Nhiễm không rõ mẹ đã biết điều gì, cho nên khi nói cũng rất cẩn thận tìm đề
tài.Nói mấy câu xong cô cũng đoán được hình như mẹ vẫn chưa biết gì cả, cô
khôn