
kết quả gì.Hai giờ qua đi,
đến khi sắp tới thời gian kết thúc, đối phương bỗng nhiên đưa ra một đề nghị,
Ôn Nhiễm đảo mắt nhìn qua, quả nhiên là đề xuất của Diệp Dĩ Trinh.
"Ở phương diện tài vụ, việc nhân sự được sắp xếp
như thế nào?"
Sở Lận suy nghĩ một chút rồi trả lời:" Phần tài
vụ hiện tại là do Ôn tiểu thư phụ trách."
Một câu đem toàn bộ vấn đề vứt sang cho Ôn Nhiễm, cô ngẩng
đầu nhìn lại ánh mắt của Diệp Dĩ Trinh, vẻ mặt anh trầm như nước, chờ đợi đáp
án của cô trông khá kiên nhẫn.Trong lòng Ôn Nhiễm chợt run lên, ngẫm nghĩ rồi
trả lời.Không ngờ anh lại nở một nụ cười, nhẹ nhàng hỏi :" Ôn tiểu thư đã
lấy được chứng nhận của CPA?".
Đợi chút, cô có nói cái này sao? Ôn Nhiễm sửng sốt một
lúc sau mới gật gật đầu.Khi đó anh mới quay đi, không hỏi thêm.
Đàm phán chấm dứt, mọi người từ tòa nhà đi ra, bên
ngoài đã mưa rất to.Những giọt mưa dày đặc bắn lên người Ôn Nhiễm làm cô thấy
rất không thoải mái.
"Tôi đưa mọi người về hay là chúng ta tìm một chỗ
ăn cơm, tôi mời khách".Sở Lận đề nghị,anh ta rất ít khi mời nên Tiểu Hứa
đồng ý ngay lập tức.
Ôn Nhiễm lắc đầu:" Mọi người đi trước đi, tôi
muốn về nhà ".
Sở Lận nhìn cô,muốn nói lại thôi, rồi cũng cùng Tiểu
Hứa đi trước.Ôn Nhiễm nhìn theo dáng anh ta lại có chút xúc động.Vị tổng giám
đốc này từ khi vào công ty đã rất quan tâm đến cô, nàng cũng là người có đầu óc
làm sao lại không nhận ra ý tứ đó,nhưng mà, tình yêu , đối với Ôn Nhiễm bây
giờ, cũng giống như thuốc phiện.Chạm vào một chút thì sẽ mất đi toàn bộ sức
lực.
Đến khi lấy lại tinh thần cô mới giật mình, cô đã đứng
cả nửa người ngoài trời mưa, giờ mới cảm thấy cái lạnh xâm nhập vào da thịt, cô
khẽ rùng mình.Bỗng nhiên phía sau có tiếng còi ô tô, cô quay người lại, cách
một màn mưa cô chạm vào ánh mắt một người.
Cô mỉm cười, thì ra xe của anh là chiếc Cayenne màu
đen, quả nhiên rất xứng.
Cayenne trượt
tới trước mặt, Ôn Nhiễm nhìn qua cửa kính xe chào hỏi:"Chào Diệp tiên
sinh".
Diệp Dĩ Trinh chậm rãi quay đầu, nhìn cô từ
trên xuống dưới chỉ nói hai chữ:" Lên xe".
Ôn Nhiễm cố gắng mỉm cười:"Diệp tiên sinh, chúng
ta hình như không cùng đường".
Anh yên lặng nhìn cô, lặp lại :" Lên xe".
Ôn Nhiễm cố khống chế cảm xúc của mình:"Tôi còn có
việc ở ngoài, xin phép đi trước".
Nói xong cô quay người ngay lập tức, một giây cũng
không muốn ở lại.Nhưng mà cô không ngờ rằng, mới chưa được bao xa cổ tay đã bị
một người nắm lấy, cô quay đầu, thấy khuôn mặt anh ánh lên một tia tức giận
:" Lên xe, chẳng lẽ em còn muốn dầm mưa bao lâu nữa?"
Ôn Nhiễm giận dữ cười:"Diệp tiên sinh, chúng ta
không quen biết".
Diệp Dĩ Trinh nhìn cô vài giây rồi khẽ cười, đôi mắt
thoáng dịu dàng, anh ta hình như không có ý nghe theo.Ôn Nhiễm thấy mình không
thể kiên trì thêm nữa, đầu cô như muốn nổ tung, chuyện cũ cứ thể ùa về, cô nhìn
hắn, nói không nên lời.
Ôn Nhiễm ở cái tuổi hai mươi mốt ấy, ra trường, cũng
giống như các bạn cùng trang lứa, từng bước tốt nghiệp trung học, đậu đại học
rồi nhận bằng tốt nghiệp.Từ nhỏ trong mắt mọi người trong nhà, cô vốn là một
đứa bé ngoan.Phải, một đứa bé ngoan, nên chính thời điểm tốt nghiệp này
mới xảy ra một chuyện khiến
mọi người phải giật mình.
Ôn Nhiễm học tại trường đại học A, khoa kinh tế, mấy
bạn cùng khóa ra trường đều được nhận vào các công ty, tiếng tăm đại học A cũng
được nhiều người biết.Cho nên, việc cô muốn học thêm chuyên sâu hơn nữa đúng là
chẳng giống ai.
Mọi người xung quanh ai cũng khuyên cô, nhân lúc vừa
mới ra trường thì nhanh chóng tìm một cái nghề, ai biết làm nghiên cứu sinh ra
sẽ thành cái dạng gì.Đối với những lời khuyên bảo nhiệt tình đó, Ôn Nhiễm chỉ
cười không nói.Trên thực tế, cô đã nhận được giấy thông báo của đại học B, ưu
đãi không tệ nên mẹ cô mới không can thiệp vào.
Nhớ ngày thi nghiên cứu sinh vòng hai, có một giáo sư
hỏi Ôn Nhiễm:" Đại học A không tốt sao lại muốn chọn đại học B?"
Cô khi đó đã trả lời rằng:"Những điều tôi muốn
thì sẽ theo đuổi tới cùng".Một đáp án rất trẻ con, nói xong cô nở một nụ
cười, khuôn mặt rực rỡ:" Thực ra tôi rất tham lam".
Vị giáo sư phỏng vấn cười cười, không nói gì thêm, kết
quả cuối cùng đã chứng minh hết thảy.Đôi khi Ôn Nhiễm nhớ lại câu trả lời lúc
đó cũng có chút hối hận, ít nhất hiện tại là thế, cô lúc ấy lại không hỏi rõ
ràng hơn, có phải đại học B đối với sinh viên đều keo kiệt như thế? !
Đứng ở cửa kí túc xá, Ôn Nhiễm há hốc mồm.Còn chưa
bước vào mà tình hình bên trong đã muốn bỏ chạy.Tấm ván gỗ trên giường bên cao
bên thấp, tuy rằng đã sửa chữa qua nhưng vẫn cũ kĩ không chịu nổi, bàn ghế cũng
như đồng nát.Có thể nói cả kí túc xá chỉ có cánh cửa tủ âm tường là còn nhìn ra
một chút " Tân ý".
Ôn Nhiễm sững sờ đứng ở cửa, nửa muốn bước vào nửa
không.
Bỗng nhiên ở phía trên có tiếng cười nhỏ,Ôn Nhiễm
ngẩng đầu thấy ở giường trên có một nữ sinh nhìn nàng cười,thấy cô nhìn lại,
cười dài nói:"Cứ trợn tròn mắt tiếp đi, đại học B dạy học có tiếng đã trăm
năm, kí túc xá càng cũ kĩ càng chứng thực điều đó chứ sao".
Ôn Nhiễm cười cười, ôm hành lí vào, cố hết