Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên

Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327104

Bình chọn: 8.00/10/710 lượt.

không?” anh hỏi.

“Không xa.”

Chúng tôi tốn thời gian rất lâu mới tới

bãi đậu xe. Anh không cho tôi đỡ anh, cố gắng đi về phía trước, trên

đường không thể không dừng lại nghỉ ngơi hai lần, hiển nhiên bị thương

không nhẹ.

“Lịch Xuyên, em đi bệnh viện với anh.” tôi nói.

“Anh không sao, không cần đi bệnh viện.”

“Vậy em về với anh, nhìn xem thương thế của anh thế nào.”

“Không cần, anh tự lo được.” anh thản

nhiên nhìn tôi “Thật xin lỗi, lần này để em về phòng ngủ một mình. Anh

không đi với em được.”

“Lịch Xuyên, không, dẫn em đi, em lo lắng!” tôi cảm thấy trong giọng nói của tôi đã có tiếng khóc nức nở.

“No.” anh nói “Ngủ ngon. Vài ngày nữa anh sẽ tới thăm em.”

Tôi xoay người, nghe thấy anh gọi tôi,

đưa áo sơ mi của anh cho tôi : “Thay áo sơ mi của anh đi. Áo lông của em bị dơ rồi, lát nữa về bạn bè sẽ giễu cợt.”

Anh mặc một chiếc áo ba lỗ, lộ ra nửa người trên thon dài duyên dáng.

“Ngủ ngon.” tôi chảy nước mắt nhìn anh.

“Ngủ ngon.”

Trước khi về phòng ngủ, tôi tới nhà vệ

sinh gần ký túc xá lau rửa một chút. Cởi áo lông ra, vấn tóc lên kiểu

chiếc lá, sau đó mặc áo sơ mi của Lịch Xuyên vào rồi về phòng ngủ.

Tôi tính lén lút về phòng ngủ, lén lút

leo lên giường, lén lút thay đồ ra, nhưng mà, trong phòng ngủ thắp đầy

nến, tôi thấy An An, Tiêu Nhị và Ngụy Hải Hà mỗi người một ly trà sữa,

ngồi bên giường cắn hạt dưa.

Nhìn thấy tôi, mọi người thét chói tai một trận, không ngờ trên người tôi lại mặc sơ mi của con trai.

“Tiến triển thần tốc nha…” ba người cùng nhau cười khanh khách loạn cả lên.

Tôi lấy áo lông nhét lên giường mình.

“Làm gì có, đi bộ nóng quá, cả người

toàn là mồ hôi, cho nên cởi áo lông.” Tôi múc nước, rửa mặt, rửa tay,

phi tang không để lại dấu vết nào.

“Vương ca ca tìm được cậu ở phòng khiêu

vũ à?” Tiêu Nhị hỏi “Cậu vừa mới đi thì anh ấy đã tới rồi, hỏi mình cậu ở đâu, mình chỉ hướng phòng khiêu vũ cho anh ấy.” Tiêu Nhị rất ít khi đi

nhảy ở phòng khiêu vũ cho sinh viên, chê hiệu ứng âm thanh ở đó không

tốt.

“Không có. Tôi nhảy xong đi về mới gặp anh ấy.”

“Không thể nào? Vậy chẳng phải người ta đứng ở ngoài đợi cậu hơn 2 giờ?”

Thật vậy à? Mùa thu lạnh như vậy, anh cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi.

“Tôi cũng không biết nữa.” vì không muốn để lộ thông tin cho bọn họ nhiều chuyện, tôi nói đại vài câu. Nhưng hai chữ mệt mỏi hiện lên trên mặt tôi, bọn họ đều thấy. Tôi leo lên giường, ngã vào trong chăn, lăn qua lăn lại ngủ không được. Đến rạng sáng 2

giờ, tôi rốt cuộc nghĩ thông suốt. Lịch Xuyên là người trưởng thành, sẽ

không không biết chăm sóc chính mình. Lịch Xuyên có tiền, cho dù không

có thời gian chăm sóc chính mình, cũng sẽ tìm được người tới chăm sóc

anh. Tôi không là gì của anh, cũng không thể làm gì thay anh, anh giống

như cũng không cần tôi làm gì hộ, tóm lại, tôi không cần lo lắng thay

anh.

Sau đó, tôi lại tốn nửa giờ nhớ lại lúc

chúng tôi gặp nhau, phát hiện chúng tôi bắt đầu từ ngày quen biết nhau,

tôi vẫn liên tục tạo chuyện phiền toái cho anh. Lần đầu tiên, tôi hắt cà phê lên người anh. Lần thứ 2, tôi hại anh đêm khuya đưa tôi về phòng

ngủ. Lần thứ 3, trước tiên tôi bắt buộc anh đi xem phim với tôi, sau đó

ký túc xá khóa cửa, tôi không thể không ở lại nhà anh. Lại chính là tối

hôm nay, hại anh tự nhiên bị người ta đánh. Hình như tôi là khắc tinh

của anh thì phải.

Cuối cùng, tôi tổng kết ra nguyên nhân

căn bản khiến cho sai lầm phát sinh là do tôi vô trách nhiệm háo sắc,

còn do dục vọng của tuổi trẻ không biết gì.

Tằng Tử viết, ta ngày tỉnh ta thân ba lần.

(Ta ngày tỉnh ta thân ba lần : 吾日三省吾身,

mình dịch nôm na ra thế để nghe cho nó hay hay, nghĩa nôm na là Một ngày ta tự kiểm điểm bản thân 3 lần).

Tới 5 giờ tôi đúng giờ rời giường chạy

bộ, học từ. Trong cơn gió lạnh cuối mùa thu, tôi nhịn không được chạy

tới quầy tạp hóa gọi điện thoại cho Lịch Xuyên. Hỏi xem đêm qua anh như

thế nào, có phải thật sự không sao hay không.

Tiếng chuông vang lên vài tiếng, sau đó là một câu nhắn lại : “Thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy. Xin gọi lại sau.”

Có lẽ do anh quá mệt mỏi, tắt máy đi ngủ rồi. Tôi nhớ tôi từng khuyên Lịch Xuyên mua một chiếc tủ lạnh nhỏ đặt ở đầu giường, như vậy hằng đêm anh sẽ không phải đi vào bếp uống sữa.

Lịch Xuyên nói lúc ngủ anh sợ ồn, hơn nữa lại sợ nghe tiếng máy móc.

Học từ xong, tôi đi ăn sáng, lại đi học

một tiết, trở về đã hơn 10 giờ. Tôi lại tới quầy tập hóa gọi điện thoại, vẫn không có người trả lời, cũng một câu nhắn lại đó “Thuê bao quý

khách vừa gọi đã tắt máy. Xin gọi lại sau.”

Tôi cẩn thận nhớ lại từng chi tiết tối

qua. Trong rừng rất tối, nhìn không rõ. Nhưng tôi có thể khẳng định

người cảnh sát kia đã đá anh mấy cái. Đá ở đâu thì tôi không biết. Sau

đó anh vẫn không chịu nói. Tôi lo người kia đá trúng vết thương cũ của

Lịch Xuyên, chỗ đó không có xương cốt, dưới da thịt mỏng manh chính là

nội tạng. Lịch Xuyên đi đường hoàn toàn dựa vào lực của eo để kéo chân

giả đi. Cho nên đi bộ thời gian dài đối với anh mà nói tuyệt đối là một

loại tra tấn. Nhưng mà, Lịch Xuyên đi tốt như vậy, gần như k


The Soda Pop