Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên

Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327115

Bình chọn: 9.00/10/711 lượt.

hông nhìn ra được điều gì khác thường trong dáng đi, khiến cho người ta có cảm giác

giả, giống như anh đi y như người bình thường, không tốn sức lực gì vậy.

Tôi tiếp tục đi học, lại hết một tiết,

đã là buổi trưa. Tôi lại đi gọi điện thoại, vẫn là lời nhắn tắt máy kia. Tôi ngồi không yên, ra cổng trường bắt một chiếc taxi : “Chú làm ơn đi

tới Hoa viên Long Trạch.”

Trong xe không có khí sưởi, rét run. Người tài xế nói giỡn : “Hoa viên Long Trạch, tiểu thư sắp đi tới chỗ người giàu ở nha.”

“Vậy à? Tôi đi thăm một người bạn.”

“Hoa viên Long Trạch gần như là chỗ ở xa hoa nhất ở Bắc Kinh. 4 vạn một mét vuông.” Người tài xế thè lưỡi : “Nhà của bạn cô chắc là rất to?”

“Anh ấy ở tầng cao nhất.”

“Ôi mẹ ơi, tầng cao nhất? Cô có nhìn nhầm không?”

“Tầng cao nhất thì sao?”

“Cô có biết tầng cao nhất diện tích ở lớn cỡ nào không?”

“Làm sao mà tôi biết được?

“Tôi biết, năm trước lúc bán căn hộ tôi

từng đi ngang qua, còn xem quảng cáo nữa. Tầng cao nhất chỉ có một căn

hộ thôi, hơn 500 mét vuông. 500 mét vuông đúng không. Năm trăm nhân 4,

hai nghìn vạn. Bạn của tiểu thư làm nghề gì?”

Tôi đang chảy mồ hôi trộm trong lòng.

Hèn gì người bảo vệ của tòa nhà đó lại dùng ánh mắt kia nhìn tôi. Với bề ngoài như tôi, trang sức như của tôi, làm sao vào tòa nhà đó được, vào

đưa pizza thì may ra.

Sau khi xuống xe, tôi vào đại sảnh, tìm

được bảo vệ. Vẫn là người bảo vệ kia, tôi nói : “Tôi muốn gặp Vương Lịch Xuyên tiên sinh. Có thể phiền anh gọi điện thoại mời anh ấy xuống đây

một chuyến không.”

Ông bảo vệ đánh giá tôi, nói : “Chắc cô

không hẹn trước đúng không? Nếu có hẹn trước, Vương tiên sinh sẽ dặn

trước cho tôi biết.”

Nhưng anh ta biết tôi có quen biết với

Lịch Xuyên, không dám đắc tội tôi, còn nói : “Được rồi, để tôi gọi điện

thoại lên phòng ngài ấy, xem xem ngài ấy có trên đó hay không.”

Anh ta gọi điện thoại, hiển nhiên không

có người nghe. Người bảo vệ nói : “Vương tiên sinh không có ở nhà. Nếu

không cô ngồi ở đây chờ? Bên kia có sô pha kìa.”

Tôi đi tới sô pha da thật ở phía tây

sảnh ngồi xuống, phát hiện bên cạnh có một chiếc bàn, trên bàn lại còn

cung cấp cà phê miễn phí. Tôi rót một ly cho mình, thêm đường, thêm sữa, sau đó lấy sách giáo khoa về Phương pháp đọc ra.

Tôi không có điện thoại chỗ Lịch Xuyên

làm việc. Nếu anh đi làm, khả năng buổi trưa về nhà rất thấp. Nhưng mà,

nếu như anh thật sự có thể đi làm, thì sẽ không tắt điện thoại.

Ngồi thật lâu, chờ thật lâu. Tôi ngồi

tới 3 giờ chiều, ngồi tới mức bụng đói kêu vang, mới thấy từ ngoài cửa

lớn đi vào một người mà tôi quen.

Kỷ Hoàn.

Kỷ Hoàn rất nhanh liền thấy tôi, đi tới cạnh tôi chào hỏi : “Vị tiểu thư này tôi từng gặp qua rồi, chỉ là không biết họ gì.”

“Họ Tạ, Tạ Tiểu Thu.”

“Tạ tiểu thư. Em ngồi ở đây đợi ai sao?”

“Đúng vậy.” tôi cảm thấy mặt hơi đỏ “Kỷ tiên sinh, hôm nay anh có gặp Lịch Xuyên không?”

“Không có. Em có số điện thoại của cậu ấy không?”

“Di động tắt máy.”

“Vậy là em có số điện thoại của cậu ấy.” Kỷ Hoàn lặp lại một câu. Hiển nhiên, Lịch Xuyên không dễ dàng cho ai số di động của mình.

“Em có gọi điện thoại tới công ty của

cậu ấy hỏi không? Lịch Xuyên là người cuồng làm việc, sẽ không dễ dàng

biến mất lúc đang làm việc đâu.”

“Tôi không biết anh ấy làm việc ở đâu.” Tôi thẳng thắn.

Kỷ Hoàn giật mình, cười, hỏi : “Cậu ấy cho em số điện thoại di động, lại không nói cho em biết chỗ làm việc của mình?”

“Tôi chưa từng hỏi.”

Anh ta lại đánh giá tôi một chút, giống

như cảm thấy rất kỳ lạ, sau đó nói : “Tôi có số điện thoại của văn phòng cậu ấy, em có cần tôi gọi hỏi một câu không?”

“Không phiền toái anh đi?”

“Chuyện nhỏ.”

Anh ta ấn một dãy số, đưa điện thoại cho tôi : “Xem em gấp gáp như vậy, không bằng chính em hỏi đi.”

Lúc này điện thoại trong vòng hai giây liền được bắt : “CGP Architects. Xin chào.” Tiếng nói ngọt ngào của thư ký tiểu thư.

“Tôi…tìm Vương Lịch Xuyên tiên sinh.”

“Xin hỏi tiểu thư thuộc công ty nào?”

“Tôi là bạn của anh ấy, tìm anh ấy có việc.”

“À, xin chờ một lát.”

Tôi nghe thấy bên kia điện thoại thật im lặng, qua mười giây, truyền đến một giọng nam xa lạ, tiếng phổ thông vô cùng chuẩn.

“Tiểu thư, tôi là Tô Đàn, trợ lý làm việc của Vương tiên sinh. Xin hỏi tiểu thư họ gì?”

“Họ Tạ.”

“Tạ tiểu thư tìm Vương tiên sinh có chuyện gì sao?”

“Vương tiên sinh hiện tại không thể tiếp điện thoại à?” tôi hỏi lại một câu.

“Vương tiên sinh không được khỏe, không đi làm, cũng không tiện gặp khách.”

Tôi đoán đúng rồi, sau đó giọng nói của tôi bắt đầu run lên.

“Tôi ở Hoa viên Long Trạch, Lịch

Xuyên…Vương tiên sinh anh ấy…không có nhà. Có thể xảy ra chuyện gì hay

không?” câu nói của tôi rõ ràng không hợp lý, bởi vì đầu óc tôi bắt đầu

điên cuồng suy nghĩ, không biết anh có thể bị nội thương, có thể bị nội

tạng đột nhiên xuất huyết, có thể té xỉu ở nhà hay không?

Người kia trầm mặc một lát, tựa hồ đang lựa lời, cuối cùng anh ta nói : “Vương tiên sinh hiện tại ở trong bệnh viện.”

“Bệnh viện nào?”

“Thật xin lỗi, không thể tiết lộ. Vương

tiên sinh không hy vọng bị quấy rầy.” hình như anh ta cảm


Polly po-cket