Polly po-cket
Chủ Nhân Xin Chào

Chủ Nhân Xin Chào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323003

Bình chọn: 8.00/10/300 lượt.

uý bên đường, trên người nó có rất nhiều khiếm

khuyết so với con mèo hoang cũng chẳng bằng. Khi đã chết đi thì cũng

giống mèo hoang mà thôi sẽ chẳng có ai thèm liếc mắt tới. Chị có biết

con mèo đó trước khi chết nói gì với tôi không? Nó nói chúng ta thực ra

đều giống nhau.”

Đều là mèo cả, khác biệt ở chỗ mèo xinh đẹp thì được cưng chiều, khi xấu xí thì bị quẳng đi không khác gì một con chuột ven đường.

Anna nhíu mày không hiểu ý của Jill

“Cái gì mà thân phận, địa vị không xứng” Jill nhăn mũi hỏi lại Anna “Chẵng

lẽ thiếu đi thân phận và địa vị thì chị không phải là chị? mà là con mèo ven đường kia sao?”

Anna bị một đống mèo làm cho rối rắm cuối cùng vẫy vẫy tay thật lòng khuyên bảo Jill

“Dù sao tốt nhất em nên buông tha cho Bách, đừng phản kháng nữa, các người không có khả năng đâu. ” Nói xong cô liền đi ra ngoài.

Jill nhìn bóng lưng Anna mặt đầy oán trách, một hơi uống hết cốc sữa.

Hừ…. mặc kệ ai ngăn cản, cô và chủ nhân nhất định phải ở bên nhau!

Bách Nghiêu Nhất cầm điện thoại, trong đó truyền đến tiếng nói đối phương không chỉ đã tăt máy mà là đã đình chỉ sử dụng.

Đình chỉ sử dụng?

Bách Nghiêu Nhất chợt nhíu mày, mấy ngày nay Jill không đến tìm anh, điện thoại thì tắt máy, đại khái có

thể đoán được cô ấy bị tịch thu điện thoại, mà bây giờ số này đã đình

chỉ sử dụng. Nhà Anderson muốn anh không tìm được Jill sao?

Anh suy nghĩ một chút lấy chìa khóa tìm đến nhà Jill

Đến trước cửa nhà cô, nhìn thấy cánh cửa sắt đóng chặt, bấm chuông cũng không ai trả lời.

“Tiên sinh, anh tìm người nhà này sao?” vừa khéo gặp người hàng xóm tốt bụng

nói cho anh biết “ Người nhà này mấy hôm trước đã chuyển đi rồi”

Chuyển nhà? Được lắm! Bách Nghiêu Nhất không ngạc nhiên chút nào.

Nhìn người hàng xóm gật đầu cám ơn. Bách Nghiêu Nhất gãi cằm nhíu chặt mày suy tư.

Jill nhất định sẽ không ngoan ngoãn rời đi, với cái tính gà bay chó sủa của

cô sẽ không dễ dàng nghe theo người khác. Muốn cô rời đi trừ khi ép

buộc. Nhưng nhìn thái độ bình thản của người hàng xóm vừa rồi lại cho

thấy nếu Jill bị bắt buộc rời đi cô ấy chắc chắn sẽ tranh cãi ầm ỹ, dù

là người ngoài thì cũng sẽ bàn tán ra vào nhưng người hàng xóm kia một

chữ cũng không nhắc đến. Chỉ có thể nói Jill an tĩnh rời đi, nhưng sao

cô có thể dễ dàng thuận theo như vậy? Jill rất yêu anh, sẽ không buông

tay anh. Nghĩ đến đây Bách Nghiêu Nhất rất đắc ý.

Chẳng lẽ bị bỏ thuốc?

Nếu là như vậy thì quả thật gia tộc Anderson quá độc ác và biến thái. Vừa

nghĩ đên mẹ của Jill, người đàn bà ngoại quốc đó, bộ dạng hết sức độc

tài cố chấp, mắt bà ta nhìn anh như nhìn đống phân vậy.

Nếu cô bị bỏ thuốc thì anh không kinh ngạc chút nào!

Xem ra Jill đã bị đưa về Anh. Gia đình Anderson chắc chắn sẽ quản cô rất chặt, không cho bọn họ có cơ hội gặp mặt.

Bách Nghiêu Nhất thở dài, không ngờ bi kịch khoa trương này lại có ngày xảy

ra với anh, nhưng trong lòng anh giờ đây đã không thể không để ý, không

thể không đuổi theo cô.

Được rồi, anh sẽ đi mua vé máy bay, không còn biện pháp nào khác…đang suy

nghĩ xem có biện pháp nào hay hơn thì điện thoại đột ngột đổ chuông.

Trong lòng anh khẽ run lên tưởng Jill, nhanh chóng bắt máy nhìn, hóa ra

là Bách Á Mạt, tâm tình kích động dần trở nên lạnh lẽo.

Tâm tình bực dọc tiếp điện thoại “ sao vậy?”

Bách Á Mạt không để ý đến thái độ khó chịu của em trai, dù sao cô cũng quen rồi “ A Nhất cậu đã đọc báo chưa?”

Bách Nghiêu Nhất căn bản không để ý đến thái độ của cô “ Chị cảm thấy tôi là loại người thích đọc báo hay sao?” anh và xã hội đã không còn liên quan đến nhau từ lâu rồi.

“Đúng là” Bách Á Mạt đã quên mất thằng em này tự kỷ bao nhiêu “Nhanh đi mua báo đi”

“Không có hứng thú” anh thực sự bận.

Đang muốn cắt phăng điện thoại bỗng nhiên nghe Bách Á Mạt hét lớn “Tôi nhìn thấy Jill này”

Cái gì? Bách Nghiêu Nhất lập tức hỏi lại “Chị nhìn thấy Jill ở đâu?”

Báo chí ư!

“Không ngờ Jill lại là người nhà gia tộc Anderson gia thế hiển hách nha, A

Nhất cậu…alo…alo…bách nghiêu nhất cậu dám ngắt điện thoại của tôi.”

Bách Nghiêu Nhất không đếm sỉa đến tiếng rống giận dữ của chị gái, anh nhanh chóng tìm đến sạp bán báo tùy tay lật giở mấy trang cho đến khi nhìn

thấy Jill.

Cô mặc trang phục màu hồng nhạt kết hợp với màu kem, bị một đám vệ sĩ hộ

tống, đeo kính râm che gần hết cả khuôn mặt. Tuy Bách Nghiêu Nhất không

thấy được biểu cảm của cô nhưng nhìn cô đang nhếch môi cũng đoán được

rằng tâm tình cô đang rất khó chịu. Mà trên báo còn viết con gái của gia tộc Anderson mới đi du học bên Pháp trở về, trong ngày sinh nhật của cô phu nhân Katherine sẽ thông báo tuyển chồng cho con gái.

Bách Nghiêu Nhất tức giận “Vị hôn phu” hừ lạnh khinh thường, xem ra bà ta nhất định muốn tách họ ra.

Du học Pháp, chuyện quái quỷ như vậy mà cũng nói ra được.

Bách Nghiêu Nhất quẳng tờ báo bào thùng rác lấy điện thoại gọi ngay cho Bách Á Mạt “Bách Á Mạt giúp tôi đặt một vé máy bay đi Anh”

“Gì cơ? Tôi đâu có nợ cậu cái gì, biết điều thì gọi một tiếng chị gái đi.”

“Bản thảo tháng sau sẽ giao cho chị.”

“Ok, tôi đặt ngay đây” Bách Á Mạt chỉ cần có