Old school Swatch Watches
Chủ Nhân Xin Chào

Chủ Nhân Xin Chào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322830

Bình chọn: 9.5.00/10/283 lượt.

ến cho người ta uể oải “Jill, anh hai đứng về phía em.”

Wright không đồng ý mẹ đối xử với Jill như vậy. Quan niệm môn đăng hộ đối của

bà anh cũng không chấp nhận, nhưng anh biết bà là người cố chấp cho nên

không tranh chấp với bà làm gì. Trước mặt bà đều tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe

lời, vậy mà Jill dám đối đầu với bà, anh thật bội phục.

Nói thật em gái như bây giờ anh rất thích!

Phải không? Vẻ mặt Jill không che giấu niềm nghi ngờ.

Lúc này cửa lại bị mở ra lần nữa. Một người đàn ông tóc vàng tây trang sang trọng đang cầm khay thức ăn bước vào, ngoài ý muốn nhìn thấy Wright

cũng đang ở đấy.

“Anh! Sao hôm nay về sớm vậy?” Wright nhướn mày nhìn anh cả.

Sắc mặt Dior đạm bạc, đặt khay thức ăn lên bàn rồi nhìn Jill “Đói bụng thì

ăn đi”. Giọng nói của anh lãnh đạm, mặt không chút biểu cảm, chắc chắn

không phải người hiền lành.

Jill quan sát khay thức ăn, để ý đến cốc sữa.

Dior biết cô đang nghĩ gì “Yên tâm, không có thuốc đâu.” Anh biết mẹ bỏ

thuốc bắt buộc Jill trở về, cũng biết nguyên nhân bà làm vậy.

Anh và Wright giống nhau, đều không tán thành việc này nhưng biết bà cố chấp, bởi vậy cũng không nói gì.

Hôm nay về nhà biết Jill bị nhốt trong phòng, hơn nữa lại còn bị bỏ đói cho nên anh mới đem đồ ăn đến.

“Đối đầu với mẹ không phải cách hay” Dior thản nhiên nói, thấy Jill có vẻ

vẫn chưa hiểu lại nói tiếp “Chính em cũng biết, nếu tiếp tục ở trong này em sẽ không thắng nổi mẹ mà.”

Jill ngậm miệng không nói, tức giận cắn môi!

“Thả lỏng đi, động não một tí, đừng để mất lý trí” Nói xong Dior xoay người bước đi.

“Anh cả nói đúng đấy, em nghe lời ăn đi, ăn no mới có sức, đừng để bản thân bị đói.”

Wright yêu chiều vuốt ve tóc Jill, nháy mắt với cô một cái “Yên tâm ,anh và

anh cả đều đứng về phía em” sau đó cũng theo Dior đi ra ngoài.

Jill nhìn cửa phòng rồi nhìn sandwich và sữa nóng, một lúc sau rốt cuộc vươn tay ra.

Cắn một miếng sandwich, uống hai ngụm sữa từ từ nuốt xuống.

Có lẽ nơi này không phải ai cũng là người xấu!

Bách Nghiêu Nhất vừa ra khỏi sân bay đang kéo hành lý nhướn mày nhìn thấy

một người đàn ông phương tây đang đứng trước mũi xe Benz, sắc mặt nghiêm trang ai nhìn thấy cũng phải tránh.

“Bách tiên sinh, mời lên xe.” Anh ta nhìn Bách Nghiêu Nhất làm động tác mời.

Là người thức thời, Bách Nghiêu Nhất vứt hành lý cho anh ta rồi thản nhiên lên xe.

Anh được đưa đến một Pub, ánh đèn bên trong màu vàng, pub đang chơi nhạc

Jazz, nhìn về phía quầy bar nơi có một người đàn ông tóc vàng ngồi đợi

sẵn. Bách Nghiêu Nhất đến bên cạnh người đàn ông đó rồi ngồi xuống, nói

với người phục vụ “Một ly coca, cảm ơn.”

Nhân viên phục vụ ngây cả người, vào pub mà gọi coca?

Dior nhìn người phục vụ nói “Anh đi mua một lon coca về đây.”

Nhân viên phục vụ liền gật đầu lấy một ly nước đặt trước mặt Bách Nghiêu Nhất rồi rời đi.

Bách Nghiêu Nhất cầm cốc nước uống một ngụm lười biếng lắc lắc cốc “Sao anh

biết tôi đến, còn sai bao nhiêu người ra sân bay đón vậy?”

Ban đầu anh còn tưởng là người nhà Anderson, vậy nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, không ngờ lại gặp được người bạn thời đại học này.

Rời trường đại học bọn họ cũng có liên lạc vài lần nhưng không có cơ hội

gặp mặt, nguyên nhân đương nhiên là do Bách Nghiêu Nhất lười ra khỏi

nhà. Nhiều năm không gặp đàn anh vẫn vậy, mặt lạnh như tiền, giống hệt

cương thi.

“Cậu vẫn như trước đây không động đến rượu.” Dior mặc áo sơ mi cùng quần tây đã cởi bỏ cà vạt, mái tóc vàng vuốt ra phía sau càng làm tôn thêm vẻ

tuấn mĩ, khí chất tôn quý không ai dám tiếp cận.

“Uống rượu sẽ loạn tính” Bách Nghiêu Nhất chống cằm, cười chế nhạo “Về điều

này tôi tin rằng anh là người rõ ràng nhất không phải sao?”

Dior không hé răng chỉ nhấp một ngụm rượu.

Bách Nghiêu Nhất nhún vai không tiếp tục bới móc vết thương của người khác,

trực tiếp vào vấn đề “Có chuyện gì? đi đón tôi không phải chỉ để ôn

chuyện cũ chứ, nếu là vậy thì bây giờ tôi không rảnh” anh thực sự rất

bận.

Thấy Bách Nghiêu Nhất muốn bỏ đi Dior chậm rãi mở miệng “ Muốn gặp Jill không?”

Bách Nghiêu Nhất dừng bước, quay đầu nhìn anh hỏi “Anh biết Jill?”

Dior nâng ly rượu, mắt lam thâm trầm, gương mặt tuấn mĩ lạnh lùng “Sao vậy?

không phải cậu rất thông minh sao? Đến bây giờ vẫn chưa đoán ra?”

Bách Nghiêu Nhất chau mày, đầu chợt lóe lên, cùng màu tóc vàng, mắt lam…rốt

cuộc nhớ tới họ của Dior “ Trời ạ! Sao tôi lại quên mất anh là người của dòng họ Anderson chứ?”

Ông trời có phải khéo quá hay không?

Anh sớm đã quên mất họ của Dior, chỉ biết gia cảnh của anh ta rất khá giả

nhưng không ngờ lại là người của gia tộc Anderson, chính xác mà nói, anh không muốn tìm hiểu nhiều về mấy kẻ có tiền.

Bách Nghiêu Nhất liếc một cái, có cảm giác run rẩy “Anh có quan hệ với Jill, không phải chứ?”

Dior nhếch môi, mắt lam đùa cợt “ Tôi cũng không ngờ cậu lại có duyên với cả hai đứa em gái tôi đến vậy.”

Theo tư liệu điều tra được, biết người dây dưa với Jill ở Paris là Bách Nghiêu Nhất anh cũng rất kinh ngạc.

Bách Nghiêu Nhất sờ mũi, chính anh cũng không tin được!

Ngồi xuống ghế một lần nữa, bây giờ anh có hứng thú ôn