Snack's 1967
Chủ Nhân Xin Chào

Chủ Nhân Xin Chào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322991

Bình chọn: 10.00/10/299 lượt.

bản thảo cái gì cũng dễ thương lượng.

Bách Nghiêu Nhất cúp điện thoại cả người như muốn bốc hỏa.

Jill là người phụ nữ của anh, cô trên dưới cao thấp gì đều là của anh, những gã đàn ông khác đừng hòng có được.

Là người cũng được, là mèo cũng được, chỉ cần được ở bên cạnh anh.

Thực ra Jill không ngờ khi vừa thức dậy cô đã không còn ở Paris nữa mà đang ở nước Anh xa xôi. Đầu óc choáng váng, cơ thể dường như không còn một

chút sức lực.

Cô chỉ nhớ rõ cô uống cốc sữa, sau đó…sau đó cái gì cũng không nhớ nữa.

Cô không ngu ngốc, có thể đoán ra trong sữa có thuốc ngủ. Mẹ của Jill chắc chắn bỏ thuốc vào trong ly sữa của cô.

Thật đáng giận! Loài người đúng là xấu xa!

Cô rất bồn chồn muốn đi tìm chủ nhân, nếu anh không thấy cô chắc chắn sẽ lo lắng.

Nhưng mà mỗi ngày đều có một đám vệ sĩ theo sau, cô đã từng thử trốn đi mấy

lần nhưng đều bị bắt lại, mỗi lần như vậy số lượng người canh giữ lại

tăng thêm.

“Jill Anderson con đừng có ép mẹ phải nhốt con trong phòng” Đối mặt với khiêu chiến của Jill, Katherine đã nhẫn nại đến cực hạn.

Jill không sợ bà, không có tự do, không được gặp chủ nhân khiến cô phát điên “ Tôi nói cho bà biết tôi không sợ bà, bà không có quyền quản tôi, tôi

là người, tôi có tự do của tôi, tôi sẽ tố cáo bà làm cho bà thân bại

danh liệt để mọi người nhạo báng bà”.

Cô rất tức giận cực kỳ, tức giận đến mức lật đổ cả tivi “Còn có ….. sẽ có người thay mặt ánh trăng đến trừng phạt bà.”

“Aiiiizaaa” đứng một bên, Wright Anderson không nhịn được phì cười, nhìn thấy ánh

mắt mẹ anh phóng đến đành cố gắng nín nhịn ép bản thân phải bày ra bộ

dạng nghiêm túc.

Katherine tức đến toàn thân phát run, mỗi một câu của Jill đều đả kích bà “ Jill

Anderson, con dám ăn nói vậy với mẹ? Mẹ là mẹ con, vậy mà con muốn tố

cáo mẹ, muốn mẹ thân bại danh liệt? Được! tốt lắm!”

Bà tức đến nỗi bật cười bất đắc dĩ!

“Con muốn đấu với mẹ đúng không? Nhốt tiểu thư vào phòng cho tôi” bà hạ lệnh “Nếu nó ko xin lỗi, không xin tha thứ thì không cho nó ăn cơm”

“Xin lỗi?” Jill hất hàm hừ lạnh “Bà đợi đến chết đi…đừng động vào tôi…tôi tự đi” sau đó thẳng lưng giống đấu sĩ thản nhiên đi thẳng.

Vừa vào phòng Jill đã nghe thấy tiếng chốt cửa bên ngoài, trong phòng đến

một cái cửa sổ cũng không có, lối ra duy nhất đã bị khóa lại. Ý đồ chuồn ra bằng lối cửa sổ của cô coi như thất bại. Xem ra Katherine cố tình

nhốt cô ở phòng này không cho cô có cơ hội leo ra bằng lối cửa sổ.

Jill cắn mong tay đi đi lại lại trong phòng.

Được rồi, cố gắng tỉnh táo lại, cô hơi hối hận vì vừa rồi đã nổi nóng với

Katherine, thể lực của cô có hạn, cứng đấu với cứng không phải cách hay, cô phải giả vờ nghe lời để Katherine nới lỏng cảnh giác. như vậy mới có cơ hội chạy trốn.

Cô rời đi lâu như vậy, chủ nhân không tìm thấy cô thì làm sao?

Cô thực lo lắng.

“A…Fuck” cô tức giận đá cửa, lần đầu tiên nói bậy.

Sau đó cô nghe thấy tiếng mở cửa.

Wright đứng trước cửa chợt nghe thấy tiếng đá cửa cùng chửi tục “Em gái, thô lỗ như vậy không ngoan chút nào” anh cười nói, cử chỉ không

đứng đắn, một chút cũng không nghiêm túc như vừa rồi ở dưới lầu.

Jill trừng mắt nhìn anh hai “ Anh muốn gì?” Cô vừa nói, mắt không nhịn được nhìn về phía cánh cửa phía sau Wright.

“Đừng nghĩ” Wright nhìn ra ý đồ của cô, nhanh chóng xoay người đóng cửa lại,

quay ra thì đã thấy Jill đang hung tợn nhìn mình chằm chằm.

Xem ra em gái rất ghét anh! Wright nhướn mày, cảm giác bị chính em gái mình ghét đúng là không nói nên lời.

Anh biết mình còn có một cô em gái ngốc nghếch, cũng không phải anh không

muốn quan tâm, chỉ là từ nhỏ Jill đã sống khép kín không tiếp xúc với

ai, về sau lại bị cha mẹ đưa đến Paris nên anh không có cơ hội tiếp cận

cô em gái mới mười tuổi của mình.

Mà bây giờ Jill trở về với cá tính rất mạnh mẽ, nghe nói do tai nạn xe cộ

nên đầu óc con bé đã trở lại bình thường. Biết Jill bị tai nạn, thân là

anh trai mà lại không biết chút gì, anh luôn tự tránh bản thân đã quá vô tâm.

Cũng khó trách con bé nhìn người nhà như người xa lạ, thậm chí còn rất chán ghét.

Đối mặt với ánh mắt đề phòng của Jill, trong lòng Wright bất đắc dĩ “ Jill, anh là anh hai của em, không phải người xấu.”

Jill hừ lạnh,mọi người ở đây cô đều chán ghét!

Quay đầu, cô ngồi xuống giường không thèm để ý đến anh Hai - anh ta dám đóng cửa thì chính là đứng cùng phe với Katherine, là kẻ địch của cô.

Wright cũng biết mình đóng cửa làm cho con bé không vui “Jill, đừng chạy trốn

nữa, em không thắng mẹ được đâu” Anh dịu dàng khuyên cô “Đừng đối đầu

với mẹ, đói bụng không phải là cách hay, đi xin lỗi mẹ đi có được

không?”

Không thích! Không cần! trong lòng Jill tự trả lời, cô sẽ không khuất phục bà ta đâu.

“Đói bụng thì lấy sức đâu mà chạy trốn.”

Hả? Jill kinh ngạc nhìn Wright.

Wright chớp chớp mắt “Thế nào? Cuối cùng cũng chịu để ý đến anh hả?”

Jill có chút hoài nghi, đảo mắt đánh giá Wright một hồi vẫn cảnh giác “rốt

cuộc quỷ kế của anh gì?” bị lừa một lần nên giờ này phải ở Anh, cô sẽ

không dễ dàng tin người nữa.

“Quỷ kế gì chứ?” Wright thở dài, bị em gái nghi ngờ thật khi