Polly po-cket
Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323543

Bình chọn: 8.00/10/354 lượt.

tay cô mềm mại luồn vào áo sơ mi

đen mò mẫm, dọc theo thân mình rắn chắc đi lên phía sau, cho đến khi

đụng đến một chỗ, đầu ngón tay cô bỗng run run, Chu Diễm mới đành buông

môi cô ra.

Mạnh Hiểu Diêu ngạc nhiên: "Trên người anh..."

Chu Diễm cúi đầu nhìn Hiểu Diêu, ban đêm ánh trăng làm cho đôi mắt Chu Diễm càng sâu thẳm, tối đen khiến cô không thể xác định. Ngay sau đó Chu

Diễm thoát khỏi vòng tay cô, tự cởi áo mình ném sang một bên.

Trong phòng ánh sáng mờ mờ, Mạnh Hiểu Diêu nhìn đường cong cơ thể cường tráng trước mắt, trên cơ ngực màu đồng có một vết sẹo khá sâu như khảm vào cơ thể, xem chừng mới khép lại không lâu.

Anh kéo tay cô qua đặt

trên miệng vết thương, đôi mắt thâm trầm nói: "Đây là vết thương gần đây khi anh làm nhiệm vụ." Nói xong anh lại kéo đầu ngón tay cô đặt tại

ngực trái nơi bị một vết thương do đạn để lại: "Đây là trong một lần

chiến đấu tiêu diệt ngoại biên, anh chắn thay cho đồng đội một mạng, lúc ấy anh chỉ cách địa ngục có nửa bước."

Giọng nói anh rất trầm, cũng rất mạnh mẽ khiến cho Mạnh Hiểu Diêu không biết đáp lại như thế nào, ngây người nhìn Chu Diễm.

Chu Diễm thấy cô có vẻ đã bị dọa, buông tay cô ra, khẽ cười thở dài, khom

người nhặt áo mình lên đi ra cửa: "Một người mà ngay cả sinh tử cũng

không thể nắm chắc, làm sao có khả năng cho em những thứ em muốn."

Phút chốc hai mắt Mạnh Hiểu Diêu lại mờ mịt, cô cúi đầu nhìn hai bàn tay

mình, vừa rồi xúc cảm vẫn còn lưu lại trên năm đầu ngón tay, anh dũng

cảm quên mình, một đường sinh tử như dọc theo dấu vết sẹo thô ráp truyền vào não cô, khiến cô toàn thân run rẩy.

Cô xoay người, nhìn anh đang muốn mở cửa rời đi, cô áp chế giọng nói nghẹn ngào hét lên: "Chu Diễm!"

Chu Diễm dừng lại, phía sau ban công cách đó không Hiểu Diêu sử dụng toàn

bộ sức lực gào lên: "Anh là người nhát gan! Anh cho là làm như vậy em sẽ sợ mà lui bước sao? Anh cho là làm như vậy có thể khiến em ngừng yêu

anh sao? Hiện tại em nói cho anh, mặc kệ anh như thế nào, em không sợ,

em không sợ..."

Giờ khắc này nước mắt đã rơi xuống hai gò má, mỗi khi gió thổi qua khiến cô vừa đau vừa xót. Ngay lúc nghĩ anh sẽ không

quay về, đột nhiên Chu Diễm xoay người, bước nhanh tới siết chặt cổ tay

cô, cúi đầu chống lại đôi mắt hỗn loạn hét: "Em biết cái gì! Anh không

muốn..."

Mạnh Hiểu Diêu không có cho Chu Diễm cơ hội nói tiếp,

hai tay ôm chặt gáy anh, dùng miệng chặn miệng anh. Chu Diễm mở to mắt

lui lại mấy bước, tựa vào cánh cửa thủy tinh đằng sau.

Nụ hôn

nhiệt tình vụng về khiến mày kiếm Chu Diễm nhíu chặt, anh đang định đẩy

cô ra nhưng Mạnh Hiểu Diêu đã buông môi anh ra, hai mắt đẫm lệ lấp lánh

lộ ra quyết tâm không lùi bước. Cô nâng tay cởi sơ mi trắng rộng thùng

thình trên người, bên trong chỉ mặc bra trắng cùng với làn da tuyết

trắng.

Sau khi Chu Diễm nhìn cô cởi áo sơ mi liền kéo bra trên

vai cô xuống, khoảnh khắc cởi bỏ nút thắt cuối cùng sau lưng cô, dây

phòng tuyến kéo căng trong đầu rốt cục cũng đứt phựt.

Chu Diễm ôm hai má Hiểu Diêu, hàm trụ cánh môi cô rồi xoay người đặt cô tựa lên cửa kính thủy tinh đằng sau, điên cuồng, liều lĩnh hôn cô đến nơi sâu nhất.

Mạnh Hiểu Diêu vòng tay ôm lấy vai Chu Diễm, cô biết rõ một nụ hôn này lộ ra sự quyến luyến cùng nhớ mong không thuộc về cô, nhưng cô nguyện không

buông tay. Cho dù trái tim đau đớn cô cũng chấp nhận, ai bảo cô yêu một

người không có khả năng yêu mình, đây là số mệnh của cô, cũng là của

người ấy.

Chu Diễm kéo chân cô lên vòng qua thắt lưng mình, dọc

theo môi cô một đường hôn xuống, hôn qua gáy, qua vành tai, cho đến nụ

hoa mẫn cảm phía trước mới dừng lại.

Cảm nhận được anh cắn mút,

Mạnh Hiểu Diêu bất giác khẽ rên nhẹ, trong người tựa như bị vải lụa mềm

mại ma sát, kỳ lạ giống như chưa được thỏa mãn. Cô cúi đầu ôm lấy đầu

Chu Diễm, dán bên tai anh thở dốc nói: "Anh Tiểu Diễm ..."

"Gọi tên của anh." Anh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đã trở nên rất sâu thẳm.

Mạnh Hiểu Diêu cảm nhận tay Chu Diễm bắt đầu vuốt ve đùi cô, cô khẽ rùng

mình, cầm tay anh nói: "Chu Diễm... Chúng ta đi vào trong phòng, có cái

kia."

"Được." Chu Diễm ôm cô, đi vào phòng ngủ.

Chu Diễm

đặt cô ngồi trên giường, Mạnh Hiểu Diêu vươn tay lấy ra từ tủ đầu giường một hộp áo mưa Durex. Cô định đưa cho Chu Diễm nhưng anh lại đặt trên

người cô, vuốt ve tấm lưng trần, dịu dàng hôn lên vành tai cô, thì thầm: "Em mở đi, giúp anh mang." (Sốc, Chu Diễm thiệt biến thái =.=)

Khuôn mặt cô nhanh chóng đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "... Em sẽ không."

"Anh dạy cho em." Anh hôn môi cô cười nói. Sau đó anh nắm hai tay trắng nõn, dạy cô mở hộp ra, lấy ra một cái, xé bao nhựa bên ngoài, rồi lấy ra đặt trên tay cô: "Không phải em nói không sợ mà? Làm mẫu cho anh xem."

Chu Diễm lúc này so với khi nãy có chút khác biệt, không đứng đắn cùng một

chút lưu manh vô lại, nhưng vẫn dịu dàng như trước. Anh dẫn dắt tay cô,

mở quần của mình. (Trong bản cv ghi quần xi-líp a =.=)

Ngay lúc

đầu ngón tay cô đụng tới cái kia nóng bỏng, sắc mặt vốn trắng bệch nhanh chóng đỏ bừng, trong mắt Chu Diễm, khuôn mặt phấn hồng xinh đẹp cùn