
g
đôi mắt to tròn lóng lánh, quả rất mị hoặc lòng người.
Cúi đầu
nhìn động tác cô vụng về nhưng vẫn cố gắng, Chu Diễm bật cười hôn lên
trán cô, tay trái đặt cạnh cô nhưng tay phải đã bắt đầu dọc theo hai
chân cô thăm dò vào trong.
Mạnh Hiểu Diêu bị anh khiêu khích
khiến toàn thân run rẩy, cầm dục vọng kia có chút chặt. Chu Diễm không
khỏi kêu rên đau đớn, gỡ tay cô ra rồi nâng đùi cô lên, kề sát lối vào,
cọ xát.
Cảm nhận chỗ kia của cô dần ướt át, Chu Diễm hôn môi cô, nói: "Có thể sẽ rất đau, ôm chặt anh."
Mạnh Hiểu Diêu gật đầu, hai tay ôm chặt lưng Chu Diễm, đè nén tiếng thở dốc, dán tại gáy anh đã ướt đãm mồ hôi nói: "... Được rồi ."
"Không hối hận?" Anh hỏi.
"Không hối hận." Cô đáp.
Ngay sau tiếng cô nói là một trận đau đớn xé rách bên dưới truyền đến, hai
mắt Mạnh Hiểu Diêu ngập trong nước, ôm Chu Diễm rất chặt, móng tay cơ hồ đâm sâu vào lưng anh, bởi vì rất đau. Nhưng cũng rất hạnh phúc.
Cùng anh thong thả tiến vào, tầng khoảng cách mỏng manh kia cuối cùng cũng
đứt. Chu Diễm hôn cô càng ngày càng sâu, gần như không cho cô hít thở.
Bỗng khoái cảm phía dưới khiến cô dần dần hết đau, tiếp đó sung sướng
hưng phấn khiến toàn thân cô run rẩy.
Cho đến khi Chu Diễm vùi
toàn bộ vào thân thể cô, loại cảm giác được lấp đầy khiến cô cảm thấy
thỏa mãn cùng điên cuồng. Tựa như trong nháy mắt, ngoại trừ Chu Diễm,
chính là mây mù.
Từng đợt lên xuống, cả hai cùng nhau đi đến cao trào đầu tiên.
Một đêm này, cô và anh làm hai lần, trong căn phòng kiều diễm, đưa trái tim hai người đặt cùng một chỗ. Buổi sáng tỉnh lại, Mạnh Hiểu Diêu nhìn
người đàn ông tuấn tú ngủ say vẫn ôm cô vào lòng, khóe miệng bất giác nở nụ cười. Bởi vì, cô chưa bao giờ cách hạnh phúc gần như vậy. Chỉ cần
giơ tay, có thể chạm vào anh, chân thật như vậy, cô cảm thấy rất hạnh
phúc. Cho dù sau này mất đi, cô cũng có thể lưu giữ suốt đời. (Aiz, đọc
đoạn này thương MHD quá đi mất T.T)
Mạnh Hiểu Diêu vươn tay chạm
vào hai hàng lông mày mũi mác, đôi mắt sâu, sống mũi thẳng, còn có cánh
môi mỏng gợi cảm, trước kia cô chưa bao giờ dám tưởng tượng có thể cảm
nhận anh như vậy, bất giác ôm hai má anh, lưu luyến đặt xuống môi anh
một nụ hôn, vừa muốn lui về bỗng hai tay bị Chu Diễm tỉnh lại bắt được.
Cô giật mình, cả người đã bị anh xoay đặt ở dưới. Chu Diễm híp mắt nhìn
cô, sau đó nhắm lại, gặm nhấm môi cô, đầu lưỡi khiêu khích mở hai hàm
răng cô ra, chạm lưỡi cô, rồi lại dây dưa quấn quýt cùng một chỗ.
Giờ phút này hai người đều khỏa thân, tiểu jj đã dần sưng lên đặt giữa hai
chân cô, ma sát nơi mẫn cảm. Trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi
lồng ngực, hai thân thể nóng bỏng kết hợp chặt chẽ, tuy hai mà một.
(*tiểu jj : chắc mọi người cũng biết là cái gì =)) )
**
Sáng nay, có người yêu cuồng nhiệt, cũng có người chiến tranh lạnh.
Tuy hôm nay là thứ bảy, Tề Xuyên và cô đều không có tiết. Nhưng Chu Mông
Mông vẫn dậy sớm, vì cô biết Tề Xuyên có thói quen dậy sớm.
Bữa
sáng cũng làm theo thói quen của Tề Xuyên, sandwich chân giò hun khói
cùng cà phê. Trong ấn tượng của Chu Mông Mông, Tề Xuyên gần như đều là
thói quen, không có thích hay không thích.
Lúc trước cô thấy lúc
anh nhàn rỗi thường hay đọc báo. Vốn tưởng anh thích trải qua thời gian
như vậy, nhưng khi hỏi anh lại nói: "Anh không thích, chỉ cảm thấy nó là cần thiết."
Đúng vậy, trong cuộc sống của Tề Xuyên, anh đối xử
với bất kỳ ai đều lạnh như băng. Không có yêu thích, không có hứng thú,
không có quan tâm, thậm chí không có... tình yêu.
Vậy sao trước
kia anh lại quyết định cùng cô ở chung một chỗ ? Chu Mông Mông ngẫm
nghĩ, đột nhiên nở nụ cười, thì ra do mình không biết xấu hổ ah.
Lúc này Chu Mông Mông ngồi đối diện Tề Xuyên, cầm bánh mì ngây ngô cười,
nhưng trong mắt lại dày đặc sương mù. Tề Xuyên nhíu mày, nâng tay chạm
vào khóe mắt cô, hỏi: "Sao lại khóc rồi?"
Chu Mông Mông giật mình, theo bản năng tránh né, đôi mắt to lộ ra tia chán ghét nhìn Tề Xuyên: "Đừng đụng vào em!"
Chu Mông Mông hét
xong cũng giật mình sững sờ, nhìn Tề Xuyên lúng túng. Ngay sau đó cô
liền cười hối lỗi: "Chú, anh ăn nhanh đi. Lát nữa chúng ta ra ngoài mua
cho em bé mấy thứ nhé."
Tề Xuyên thấy cô bỗng nhiên khác với mọi ngày như vậy, đôi mắt trở nên trầm lắng.
Ăn sáng xong, Chu Mông Mông như trước dọn dẹp bát đũa. Tề Xuyên ngồi trên
sô pha nhìn cô làm việc bận rộn, tảng đá trong người càng lúc càng nặng.
"Dọn dẹp xong rồi, chúng ta đi thôi." Chu Mông Mông cầm túi đi ra cửa.
Nhìn bóng dáng cô, Tề Xuyên cau mày gọi: "Tiểu Mông."
"Sao ạ?" Chu Mông Mông quay đầu, nhìn anh đi về phía mình.
Tề Xuyên chống lại ánh mắt cô, vươn tay vòng qua eo cô, cô cả kinh lùi một bước. Tựa như không cho cô thời gian suy nghĩ, anh gần như ôm cô vào
lòng, giọng nói vẫn bình tĩnh khó đoán được cảm xúc: "Em quên tháo tạp
dề."
Cô ngạc nhiên, nhìn xuống mới thấy mình còn mang tạp dề nấu
ăn. Lúc này anh cũng đã tháo tạp dề khỏi cổ cô, Chu Mông Mông ngẩng đầu
nhìn đôi mắt gần trong gang tấc, trong suốt lạnh nhạt, dường như còn
mang theo tia bất đắc dĩ.
Ánh mắt này, rõ ràng là