
g mới biết được người bị thương không phải là Mạnh Hiểu
Diêu mà là Phùng Hiển tới đỡ thay. Về phần bài post Tôn Nghiêm Đông nói
trước kia tuy rằng không biết tại sao bị người ta xóa, nhưng Trương Na
đã thừa nhận là do cô ta tìm người gây ra. Có điều cô không hiểu chuyện
mình cùng Tề Mông gặp mặt ở cổng sao lại có người chụp ảnh làm chi. Buồn cười nhất là mọi người lại tin cô và Tề Mông lúc đó có hẹn hò bí mật
thật.
Nếu như chuyện này xảy ra trước lúc này thì cô có lẽ còn
tươi cười đón nhận, thậm chí lấy Tề Mông ra đùa luôn. Nhưng nay nhìn anh cả trước mặt nghiêm khắc hung dữ, một câu cô cũng không dám nói.
Chu Miểu làm việc luôn có chừng mực, vì vậy nếu là chuyện trong nhà anh sẽ
không để cho người ngoài nhúng tay. Cho nên sau khi hỏi xong chuyện gì
đã xảy ra, anh ra lệnh cho Lý Vân Kỳ và Tiểu Trương đưa mấy người có
liên quan đến cảnh đồn sát, còn mình thì dẫn Chu Mông Mông tới một quán
cà phê.
"Người tối qua em đi cùng và người trong ảnh là một?"
Nhìn Chu Mông Mông đang cầm ly trà đối diện cúi đầu không nói, Chu Miểu
có chút bực mình.
Chu Mông Mông cắn chặt môi dưới, trong lòng suy nghĩ rất nhiều, cô không biết có nên nói chuyện về Tề Xuyên cho anh
trai mình hay không. Lại nhớ đến thái độ tối qua của Tề Xuyên đối với
mình, trong đầu rối rắm giống như một mớ lộn xộn.
Chu Miểu thấy
cô không nói không rằng thì rất giận nhưng lại không muốn phát hỏa với
cô, cố kiềm chế cảm xúc nói: "Mông Mông, em chưa bao giờ nói dối anh cả, nếu yêu nhau, đó không phải là vấn đề lớn. Nhưng nếu, nếu người kia
không..."
"Anh, em đã có người trong lòng." Không đợi anh nói xong Chu Mông Mông đã ngẩng đầu nhìn Chu Miểu phía đối diện nói.
Chu Miểu không khỏi kinh ngạc, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại: "Là người đàn ông trong bức ảnh kia?"
Chu Mông Mông lắc đầu: "Không phải anh ấy, trong bức ảnh đó chỉ là bạn tốt của em thôi."
Thấy cô nói như vậy Chu Miểu càng kinh ngạc, đang muốn hỏi cô người đó là ai thì di động trong túi bỗng vang lên. Anh có chút thiếu kiên nhẫn nhìn
người gọi, là Lý Vân Kỳ.
Vừa nhận điện thoại đã nghe Lý Vân Kỳ
nói: "Cục trưởng, phía bên văn phòng nhờ tôi nói lại với cậu một tin, về chuyện vụ án gian lận phá cổng internet lần trước ấy, cô nàng đã tìm
cho cậu một chuyên gia máy tính mới. Cậu có muốn về xem tình hình một
chuyến không?"
"Này, đây là lần thứ mấy? Đừng lại đưa cho tôi mấy tên chỉ giỏi khoe khoang!"
Rõ ràng mấy tên chuyên gia chó má trước kia đã làm hao mòn sự kiên nhẫn
của đại cục trưởng Chu, phải biết rằng vụ án này đã treo hơn hai tháng
nhưng hiện tại ngay cả một đầu mối cũng không điều tra ra.
Nghe
cục trưởng phát hỏa Lý Vân Kỳ cũng chỉ cười hắc hắc: "Lần này không khoe khoang khoe mẽ gì đâu, người ta là chuyên gia quốc tế hàng thật giá
thật đến từ USA đấy."
Chu Miểu nhướng mày nói: "Đừng nhiều lời! Nói, là ai?"
Bên kia Lý Vân Kỳ cầm điện thoại nhìn người đàn ông anh tuấn đang ngồi
trong phòng khách nói: "Từng là mười hacker hàng đầu nổi tiếng nước Mỹ,
hiện tại là giảng viên đặc biệt của H đại, tên là... Tề Xuyên."
Chu Miểu đi trước,
hứa với Chu Mông Mông rằng sẽ tạm thời không kể chuyện này cho ông nội
và ba biết, nhưng với điều kiện khi nào có thời gian phải giới thiệu
người đó cho anh, đồng thời cùng nhau ăn một bữa cơm. Chu Mông Mông biết anh cả đây là muốn kiểm tra người ta, cho dù bây giờ cô từ chối thì sau này anh cũng có biện pháp tra ra gốc gác người ấy. Do đó cô chỉ có thể
gật đầu đồng ý.
Buổi chiều Chu Mông Mông cũng không về trường học mà một mình ngồi trong quán cafe chỗ gần cửa sổ trên tầng hai, nhìn
xuống phong cảnh phía dưới đến thẫn thờ. Bây giờ đã là tháng tư, cây đào bên đường cũng sắp đâm chồi nở hoa, chớp mắt đã vào cuối xuân, một
tháng nữa thời tiết sẽ nóng lên, đến lúc đó bụng to khó mà che được.
Chu Mông Mông dựa đầu vào cửa sổ thủy tinh, qua áo len cảm thấy bụng mình
hơi nhô ra, thở dài. Anh cả đi rồi, cô nghĩ có nên gọi điện thoại cho Tề Xuyên hay không, nhưng do dự nửa ngày cô cũng không biết nên nói như
thế nào với anh. Cuối cùng cô quyết định đi đến bệnh viện tìm Mạnh Hiểu
Diêu trước.
Nghe anh cả nói Phùng Hiển bị đưa đến bệnh viện thành phố, cô gọi taxi đến đó. Đứng trước cổng bệnh viện cô gọi điện thoại
cho Mạnh Hiểu Diêu, Hiểu Diêu nói sư huynh vẫn còn đang trong trình
trạng hôn mê, nhưng hiện tại đã không có gì nghiêm trọng.
Trong
phòng bệnh chỉ có một mình Mạnh Hiểu Diêu trông coi, Chu Mông Mông đứng ở cửa nhìn bóng dáng Hiểu Diêu rất lâu sau đó mới quyết định đi vào.
"Tiểu Yêu." Chu Mông Mông nhẹ giọng cô một tiếng. Mạnh Hiểu Diêu quay đầu,
đôi mắt rất bình tĩnh nhìn Mông Mông nói: "Ngồi đi, cậu có muốn uống
nước không?"
"Không cần đâu, mình không khát." Chu Mông Mông nói
xong giương mắt về phía giường ngủ, một nam sinh đầu quấn băng, ngũ quan mặc dù không tính là đẹp nhưng rất hiền lành dễ gần. Nhất thời cô cảm
thấy khá quen mắt, giống như đã từng gặp qua.
Phòng bệnh thuộc
phòng hai người, bởi vì giường kia không có ai với lại trong phòng cũng
chẳng có ghế nên cô đành ngồi lên chiếc giường