
g giật mình một
chút sau đó nhanh chóng ký tên, đưa lại cho nhân viên giao hàng rồi nói: "Lần sau nếu người này lại đặt hoa mẫu đơn phiền anh chuyển lời tới ông ấy, tới thăm bệnh sẽ thích hợp hơn. Và tất nhiên, ông ấy nên tự mình
tới."
Chu Mông Mông cũng nhìn người giao hàng, là một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, trong lúc thời tiết nóng bức khó chịu thế này
mà anh ta vẫn mặc tây trang giày da có thắt nơ ở cổ, quả thật là rất
giống ông chủ của anh ta.
"Cậu chủ, ông chủ tự mình đến đây còn
ra thể thống gì nữa. Cho nên ngài ấy đặc biệt phái tôi đến đây để gặp
mọi người." Người tới là Jieer Hardy, vệ sĩ của công tước Alr, Chu Mông
Mông có thể cảm nhận được lòng trung thành sâu sắc của người này đối với chủ nhân của anh ta.
Jieer Hardy trông khá gầy gò và có khuôn
mặt khắc khổ, Tề Xuyên nói anh ta đã đi theo công tước Alr hơn năm năm,
bình thường cho dù dưới tình huống nào cũng cũng không rời công tước Alr nửa bước.
Chu Kiến Nghiệp nghe không hiểu Jieer Hardy nói gì nên tò mò hỏi: "Oắt con, ai thế?" Đúng rồi, Chu Kiến Nghiệp từ hôm nói
chuyện với Tề Xuyên lần đó đã chuyển từ "Tề giáo sư" thành "Oắt con" để
gọi anh.
Tề Xuyên đối với việc được Chu Kiến Nghiệp gọi bằng biệt danh thân mật dĩ nhiên sẽ không có gì bất mãn, mà nếu có thì anh cũng
sẽ không biểu hiện ra trước mặt để Chu Kiến Nghiệp thấy. Nhưng Chu Mông
Mông biết chắc rằng anh sẽ nhớ kỹ chuyện này, sớm muộn gì cũng sẽ tính.
"Là người của ông nội cháu, Jieer Hardy." Tề Xuyên cũng không muốn nhiều
lời giải thích, anh chuyển sang nhìn Jieer Hardy, ý bảo chính anh ta tự
mình giới thiệu đi.
Jieer Hardy hắng giọng, trước kia anh ta cũng từng chăm sóc bà nội Tề Xuyên cho nên cũng biết một ít tiếng Trung,
nhưng mà phát âm vẫn có chút vụng về.
"Xin chào, tôi là Jieer Hardy, là người của công tước Albert, ngài ấy đặc biệt phái tôi đến đây để thăm ngài..."
Chu Kiến Nghiệp nghe anh ta bập bẹ nói nửa tây nửa tàu có chút đau đầu,
nhìn một thân tây trang màu đen bỗng muốn nói giỡn: "Trông cậu chẳng
giống như đi thăm bệnh nhân gì cả, nhìn giống đưa ma hơn đấy."
Chu Mông Mông không nhịn được bật cười. Còn sắc mặt Jieer Hardy lập tức xanh lét.
Nhưng lời này vẫn chưa đủ kích thích, khi Chu Kiến Nghiệp nhìn lẵng hoa còn
cao hơn so với người, không thích nói: "Lẵng hoa này càng nhìn lại càng
giống, thêm hai tờ giấy vay tiền dán ở trên nữa, thật là... Chậc chậc!"
Lúc này Chu Mông Mông rõ ràng thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh ta khẽ giật
giật. Jieer Hardy càng lúc càng xấu hổ, chuyển tầm mắt nhìn sang Tề
Xuyên, dù sao Tề Xuyên cũng là chủ nhân tương lai của anh ta, hẳn nên
nói ra vài câu cứu vãn tình mới đúng, thế nhưng Tề Xuyên lại giống với
Chu Mông Mông đều ở bên xem kịch vui.
Vì thế Jieer Hardy đành
kiên trì nói: "Đây là thành ý của ông chủ của tôi, nếu như Chu tiên sinh không thích thì tôi sẽ cho người đổi lại."
"Thôi không cần, đem
về đi." Chu Kiến Nghiệp khoát tay, ý muốn tiễn khách. Jieer Hardy đột
nhiên có dự cảm xấu. Và một giây sau, dự cảm xấu này đã được kiểm chứng.
Jieer Hardy làm theo lời dặn của công tước Alr, đưa một thiệp mời cho Chu
Kiến Nghiệp, ý muốn hẹn mặt gặp nhau. Bỗng Chu Mông Mông cảm thấy công
tước Alr này hơi quá đáng, rõ ràng ông cô còn đang nằm viện, ông ta đã
không đến thì thôi lại còn bắt ông cô đến, thật là bất lịch sự, vì thế
cô không vui nói: "Xin lỗi Hardy tiên sinh, nhờ anh vui lòng chuyển lời
tới công tước Alr rằng ông nội của tôi hiện tại đang bệnh nặng, không
thể đi được." Cô lấy thiệp mời trong tay Chu Kiến Nghiệp trả lại cho
Jieer Hardy.
Jieer Hardy ngạc nhiên, liếc mắt nhìn Tề Xuyên, thấy Tề Xuyên không có ý kiến đành xanh mặt ra ngoài.
Chờ sau khi anh ta rời khỏi đây Tề Xuyên cười khổ nói với hai ông cháu: "Chuyện này nguy rồi."
Trông Tề Xuyên vừa cười vừa nói Chu Mông Mông còn tưởng anh cố ý dọa bọn họ, thế nên hỏi: "Sao lại nguy chứ?"
Tề Xuyên đưa tay nhéo mũi cô: "Cậu ta sẽ về kể lại cho ông anh."
"... Vậy làm sao bây giờ?" Khuôn mặt Chu Mông Mông nháy mắt đau khổ, chán nản.
Chu Kiến Nghiệp thấy cháu gái bảo bối nhà mình vì chuyện này mà mặt mày ủ ê bỗng mới thấy mình khi nãy đùa hơi quá trớn, vì thế nhìn Tề Xuyên nói:
"Chuyện này, oắt con, cháu xem có thể mời ông cháu đến nhà ta một chuyến được không, chờ ta hết bệnh sẽ đãi ông ấy một bàn món ăn quê hương, ông cháu là người nước ngoài chắc chắn sẽ rất thích, dù sao cũng đều là
người một nhà, ít ra cũng phải đón tiếp chu đáo."
Tề Xuyên cúi đầu nhìn Mông Mông đang thụng mặt, đáp: "Vâng ạ, cháu nghe theo ông."
Lúc hai người ra khỏi bệnh viện Chu Mông Mông mới thở dài nói: "Chú, sao
vừa rồi ah không vào hoà giải, lại nhìn em và ông kẻ xướng người hoạ,
rất vui sao?"
"Ừ." Tề Xuyên còn rất vui vẻ thành thật trả lời.
Nhìn bộ dáng vô lại này của anh, vẻ mặt tuy vẫn phong đạm khinh vân nhưng ở
sâu bên trong vẫn tỏa ra sự nham hiểm, Chu Mông Mông bị anh chọc tức đến ngứa răng, nhưng bởi vì đang mang thai nên cô không thể như trước ghìm
cổ anh, chỉ có thể rên rỉ than phiền: "Anh sao có thể như vậy, anh thật
xấu..."
"Đàn