
là cực đoan đối với tôi. Hắn từ đầu tới đuôi có thể duy trì một tư thế, hô hấp nhẹ đến mức khiến người ta hoài nghi
thằng nhóc này đã chết rồi, may mắn là tim đập rất bình thường nhảy lên ở bên tai. Mà đó không phải là vấn đề, vấn đề lớn nhất là hắn thích siết
người ta, tôi chỉ cần động một chút là hắn lại siết tôi một lần, người
khác tướng ngủ kém không phải là chỉ đá phải đá trái đá xuống giường
sao? Hắn lại như là sợ tôi sẽ ra tay bóp chết hắn vậy, cho nên hắn siết
chặt tôi đến mức hít thở không thông.
Có lần vô cùng tàn nhẫn là tên chết tiệt này lại muốn hạ tử thủ với tôi, khi tôi vì thiếu dưỡng
nghiêm trọng phải tạm biệt Chu công để mở đôi mắt mờ mịt, nhìn thấy
trong mắt nửa mở của hắn hiện lên hắc ám lạnh như băng tưởng như không
có chút sức sống nào, mà tay hắn lại đặt ở trên cổ tôi, điển hình là
hiện trường án mưu sát trong đêm. Tôi và hắn đều chưa tỉnh ngủ. Lập tức
liền bản năng hai tay bóp mặt hắn, khó thở nói: “Tiểu quỷ, không...
không cho cậu bóp chết tôi.”
Hắn làm tôi bao nhiêu khổ, tôi liền bóp hắn bấy nhiêu khổ.
Hắn bị tôi bóp tỉnh, ngây người thu tay lại, biểu cảm kinh ngạc kia giống như là ‘Ủa, sao cô còn chưa chết’.
Sau đó hắn nói: “Miru, cô không nên nhích tới nhích lui.”
Tôi giờ mới kiến thức được nếu một người muốn mặt mình dày thì có thể dày tới trình độ nào.
Cậu cho là ai cũng thuộc lĩnh vực không bình thường như cậu sao, ai mà chịu nổi khi đang ngủ lại bị người ta siết tới nỗi cả mạch máu cũng bị ép
tới tê rần chứ?
Tôi lập tức không khách khí cắn cánh tay thích
siết người của hắn, tốn hơi thừa lời cắn hồi lâu cũng không thấy mặt hắn nhăn lại, đành phải buông tha, cố khiến cho giọng mình trở nên âm ngoan “Không cho phép cậu siết tôi, không cho siết.”
Hắn không siết, là không có khả năng.
Nhưng tôi cũng học thông minh, hắn siết tôi một lần thì tôi sẽ dùng ngón tay
bóp hắn một lần, có thể bóp đến mức nào thì bóp đến mức đó, dù sao chỉ
cần bóp cái là hắn liền tỉnh, tỉnh thì sẽ thả lỏng. Còn tôi, thì chưa
từng thực sự tỉnh táo.
Lần đầu tiên ngủ cùng một giường, vết
thương khắp mặt, cả giường bừa bãi. Hôm sau tỉnh lại, xương cốt cả người tôi rên rỉ kháng nghị, vừa đau vừa tê, không cần nhìn cũng biết da thịt dưới áo ngủ chỗ xanh chỗ tím, đều là do bị siết mà ra.
Hắn cũng không khá hơn là mấy, tóc rối như tổ quạ, trên gương mặt đỏ một khối tím một khối, cánh tay ôm tôi cả đêm cũng vậy.
Dưới ánh mặt trời sáng lạn xuyên thấu cửa sổ, buổi sáng tháng năm đầu hạ,
chúng tôi ở trên cái giường lộn xộn dụi dụi đôi mắt quầng đen, đồng thời oán giận “Mệt mỏi quá.”
Tôi chịu không nổi nói với hắn: “Nếu có gối ôm mới ngủ được thì để tôi mua cho cậu một con gấu bông để ôm nhé?”
Hắn nghiêng mặt nhìn tôi, biểu cảm lạnh lùng dưới mái tóc tán loạn, vết
xanh tím trông buồn cười mà đáng yêu, nhưng cái nhìn lại khiến tôi toát
mồ hôi cực sợ hãi, cuối cùng tôi khóc không ra nước mắt nhấc tay đầu
hàng “Được rồi, chúng ta cứ tiếp tục cậu siết tôi bóp đi.”
Mất ngủ, quả nhiên là căn bệnh khó chịu nhất từ xưa đến nay trên thế giới.
Muốn ngủ ngon một giấc thôi mà sao lại khó như vậy chứ. “Đau không?” Ăn điểm tâm xong, tôi lấy hòm thuốc ra, giúp hắn bôi thuốc vào vết thương trên mặt.
“Không có cảm giác gì.”
“Nhất định là rất đau.” Tôi biết rõ lực đạo của mình, đang nửa tỉnh nửa ngủ
thì căn bản sẽ không nương tay, lấy một cái băng dán OK dán lên vết
thương bên má hắn.
“Có chút tê, nhưng không đau.” Hắn vươn ngón tay sờ sờ băng dán OK đang dính trên mặt mình, hơi tò mò thứ này có công năng gì.
Trước lúc hắn ra cửa, tôi gọi lại hắn, đưa cho hắn cơm hộp bọc trong vải màu
nhạt lấy trong phòng bếp “Cơm trưa đây, ăn xong nhớ mang hộp về.” Tôi sợ hắn tắc hết thức ăn xong sẽ tùy tay ném hộp sang một bên.
“Còn nữa, đi đường cẩn thận nhé.”
Hắn khẽ mỉm cười “Ừ.”
Nhìn bóng dáng hắn mở cổng nhà đi xa, khuôn mặt tươi cười của tôi lập tức
cứng lại, tay đấm đấm vai “Đau chết đi được.” thằng nhóc kia không biết
khống chế lực đạo sao? Siết chặt như vậy để làm gì chứ, sợ tôi nửa đêm
nhào lên sàm sỡ cậu sao?
Thôi vậy, mua ít thuốc trị thương để bôi đi, hắn có thể ngủ được là tốt rồi.
Đang sửa sang lại các loài hoa nhận được tối hôm qua thì điện thoại vang
lên, tôi chạy tới nhấc lên, là cuộ gọi đến từ Lệ Đại Đạo.
“Miru, em còn hoa hồng Đại La không? Ngày mai là lễ hội hoa rồi, nhưng hoa trong cửa hàng không đủ, nếu có thì cho chị một giỏ.”
Là tiếng của Manuel, âm thanh gợi cảm mang một chút quyển rũ, mỗi lần nói
đến âm cuối luôn luôn bất giác vang dài, thoải mái mà ngọt ngào, nghe
qua điện thoại càng rõ ràng hơn.
“Có, Manuel, gần đây chị có
khỏe không?” Tôi cười nói, tôi rất thích Manuel thành thục lại sức quyến rũ, mới hơn hai mươi tuổi mà cô ấy đã sở hữu một cửa hàng đồ xa xỉ cao
cấp của Lệ Đại Đạo, quen biết cô ấy là vì cư dân phố Bối Bối hay mua đồ ở Lệ Đại Đạo, thường xuyên qua lại liền quen thuộc nhau. Nhưng nói ra thì thật xấu hổ, tôi rất ít mua hàng nhà cô ấy, vì quý giá thật sự không
phù hợp kinh tế học của tôi.
“Cám ơn Miru, sinh ý thịnh vượng.” Manuel cười ngọt ngào có