
n gia đình người bị hại, từng bước giải thích xin lỗi.
Bồi thường cửa hàng rượu đến mức tôi táng gia bại sản, bồi thường hiệp hội
Green đến mức tôi nợ nần chồng chất, thiếu chút nữa bị hộ sĩ bóp chết,
không trâu bắt chó đi cày viết tiếp quyển sách của thằng nhóc kia, kết
quả bị độc giả mắng to là kẻ giả mạo, cũ tích, dài dòng, không có tình
tiết gì, không nhiệt huyết không máu me lừa tiền người ta. Đúng vậy, độc giả, muốn máu me đến mức nào đây? Hiện trường mổ bụng phá bụng có đủ
gay cấn không?
Mấy thứ đó đều là những chuyện hắn làm khi không
phải bang chủ, lâu dần, bạn sẽ đột nhiên phát hiện ra chỉ khi là bang
chủ, cảm xúc của hắn mới có thể giữ trạng thái bình thường nhất. Ít nhất khi là bang chủ, hắn sẽ không động kinh bất chợt, rất nhiều lúc cũng sẽ ăn cơm trả tiền, qua đường sẽ không muốn gây chú ý mà nhìn đèn xanh đèn đỏ, mua đồ thì sẽ nghiêm túc xếp hàng, thậm chí ngay cả xe khách quý,
hắn cũng sẽ đi thuê.
Mà điều làm tôi bi thương là, khi hắn không phải bang chủ, đại bộ phận thời gian đều ở bên cạnh tôi.
Bước chân kiên định của tôi chậm rãi uể oải, vốn chỉ là muốn nhớ lại một
chút kí ức tốt đẹp, thuyết phục rằng quyết định của mình không sai, càng nhớ lại càng cảm thấy mình nên lập tức xoay người, vọt tới bên Minh Lạc cùng nhau về nhà mới là lựa chọn chính xác. Mấy năm trôi qua rồi, sao
càng ngày càng nhiều chuyện khiến tôi phải mệt nhọc lo lắng vậy?
Tôi đi đến đầu thuyền ngồi xổm trước mặt vị bang chủ mà không phải bang chủ này, người ta đang lười nhác ngồi ngẩn người, tuy rằng rất giống như
đang suy nghĩ vấn đề gì đó sâu xa, nhưng hắn chỉ là đang ngẩn người
thôi.
“Lance, ha ha.” Tôi kéo ra một miệng cười tươi rất to, cười hai tiếng với hắn.
Khi không phải bang chủ, hắn có một ưu điểm mà khi hắn là bang chủ lại
không có, đó là hắn có vẻ dễ dỗ, có yêu cầu gì thì tốt nhất nên nói bây
giờ. Nếu chờ hắn biến thành bang chủ, thì hắn sẽ trở nên lãnh khốc đến
mức chết cũng không chịu hối cải, luôn chạy sát đến ranh giới giữa sự
sống và cái chết, khi đó chỉ có hắn yêu cầu người khác, người khác nào
dám yêu cầu hắn.
“Em cười rất giả.” Đôi mắt thất thần đến mức không ánh sáng thản nhiên đảo qua tôi một cái, sau đó ăn ngay nói thật.
Tôi cảm thấy gân xanh trên trán run lên, nhẫn nại. Tiếp tục thản nhiên cười với hắn “Em cảm thấy chúng ra nên nói chuyện một chút.”
“Chuyện gì? Về cái tên bạn cũ thanh mai trúc mã kia của em sao?” Không chỉ mắt
than, ngay cả tiếng nói cũng ‘than’, hắn ra vẻ có chút hoang mang vươn
tay khẽ che miệng “Kỳ quái, anh phát hiện bạn cũ của Miru thật nhiều.”
Chỉ vài cái thôi, không tính cái tên bị chết thê thảm kia. tôi tâm bình khí hòa rồi cười, cầm lên bàn tay hắn đang đặt trên gối, tươi cười mà tôi
cho là dịu dàng nhất, mới từ từ mở miệng “Chúng ta chiến tranh lạnh đi.”
Một con hải âu từ mặt biển bay qua, kêu một tiếng, chúng tôi tựa hồ tẻ ngắt vài giây.
Tôi thấy hắn cũng mỉm cười tự cho là rất dịu dàng, kỳ thật giả tạo đến chết đi được. Mái tóc màu đen cũng không nhuộm thành màu xanh nữa, kính sát
tròng cũng không đội nữa, ngay cả dải vải cũng chỉ là buộc lung tung,
cho nên tôi mới nhìn thấy rõ ràng biểu cảm trên mặt hắn.
Không
do dự khuynh người ôm lấy hắn, nếu để cho người kia hỏi ra miệng thì tôi sẽ gặp phiền toái. Ánh mắt hắn hoài nghi và tìm tòi nghiên cứu rõ ràng
như vậy, hẳn là đã phát hiện ra gì đó rồi.
Ngay từ đầu tôi đã
không cho hắn đáp án, Tonpa không biết tôi, Gon không biết tôi, cả thiếu niên tóc đen đã ngã vào cửa nhà tôi mười năm trước cũng không quen biết tôi, nhưng tôi đều quen biết bọn họ. Dù tôi giấu diếm kĩ đến mức nào,
cũng giống như hắn giỏi nói dối vậy, tôi luôn có thể nhìn thấu hắn, hắn
cũng có thể nhìn thấu tôi.
Mà Minh Lạc là sơ hở lớn nhất, hắn rõ ràng hơn cả tôi rằng Miru Sylvia không có khả năng quen biết được Minh
Lạc. Không có khả năng có cơ hội quen biết người đàn ông tóc vàng đang
khiêng chiếc cờ lớn ấy trong khi hắn không biết.
“Đừng nói gì
cả, chúng ta chiến tranh lạnh nhé? Chỉ cần em không bảo dừng thì anh
không được đến gần em, Chrollo.” Giọng nói mềm mại lên, mang theo sự
trong veo vốn có. Tôi ôm hắn, cảm giác thực ấm áp, hắn nhiệt độ cơ thể
hắn luôn cao hơn tôi. Hai mắt hơi híp lại ghé vào lỗ tai, tự nhiên yêu
cầu “Chỉ cần em không quay đầu lại, anh cũng không thể uy hiếp em quay
đầu. Chỉ cần em không để ý tới anh, anh cũng không thể cố ý đùa giỡn lừa gạt khiến em bỏ cuộc, anh đúng là không biết cách quan tâm người khác
mà.”
Cả đời chỉ nhìn một mình anh thật sự rất bi thảm, giám ngục.
Bên vai ấm áp, vài lọn tóc màu đen xõa đến bên mặt tôi, hắn hơi tựa vào vai tôi, cả người đột nhiên thả lỏng. Chúng tôi ngốc nghếch ôm nhau nghe
tiếng kêu rất có ý thơ của hải âu kêu trên mặt biển, trầm mặc một hồi
lâu mới nghe thấy hắn nói “Mỗi lần em gọi anh là Chrollo, là anh biết
lời em định nói sẽ làm anh không thoải mái. Miru, đừng vượt qua giới hạn kiên nhẫn của anh.” ngữ điệu trầm thấp mà thong thả có loại áp bách hắc ám, hắn luôn thích dùng phương thức dịu dàng như vậy để uy hiếp người
khác.
Tôi th