
cũng không tin.
“Ông định đem chị gả cho một kẻ có tiền, hôm nay gọi chị trở về chính là đi xem mặt.”
Hà Xảo Tình nháy mắt khiếp sợ trừng lớn hai mắt, nghĩ đến chính mình nghe nhầm.
“Em nói cái gì, Xảo Ngọc? nói lại lần nữa.”
“Chị tư….” Cô cũng biết đây là tình huống khó xử, không biết làm sao nhìn chị, không biết nên nói cái gì để an ủi mới tốt.
“Cho nên bọn họ tính đem bán chị để thay Hà Hoài Phú trả nợ đúng
không?” Hà Xảo Tình một trận trầm mặc, đột nhiên cười lạnh ra tiếng.
“Bọn họ có phải quá ngây thơ rồi hay không? Cho rằng chị còn là đứa trẻ ba tuổi, rất ngoan ngoãn đi vào khuôn phép sao?”
“Ông nội cùng ba ba nói, nếu đem chị gả đúng như lời nói, liền đem em hoặc chị năm cũng gả đi luôn.”
“Em nói cái gì?” Hà Xảo Tình kinh ngạc giận dữ nói.
“Chị tư, hiện tại em rốt cuộc biết tại sao chị cả, chị hai, chị ba
lúc trước lại kết hôn sớm như vậy, các chị ấy đại khái sớm biết rằng sẽ
có loại sự tình này phát sinh.” Hà Xảo Ngọc biểu tình bất đắc dĩ thở dài nói:
“Em biết chị nhất định sẽ không nghe lời ông nội an bài, nhưng chị
năm thật đáng thương, bởi vì từ trước cho đến nay em ấy không dám làm
trái lời ông nội hay ba ba, bọn họ muốn em ấy gả đi, em ấy nhất định sẽ
nghe lời. gả đi.”
Cô đã muốn tức giận đến nói không ra lời.
Rốt cuộc gia đình này là như thế nào, mà bọn họ muốn là những cái
dạng trưởng bối gì? Bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt, thời đại quyền tự do của con người được nâng cao, còn có loại sự tình muốn bán con gái để cầu hư vinh, bọn họ tất cả đều điên rồi!
“Chị nhất định sẽ không cho Xảo Lệ hoặc em phải gả cho một người mà em không yêu.” Cô lấy kiên định cam đoan.
“Chị tư?”
“Hai người các em đề đã qua tuổi mười tám, đã có quyền được tự chủ.
Nếu nói, ở lại trong nhà này cũng chỉ vì học phí cùng phí sinh hoạt, lúc trước có thể là gánh nặng của chị, nhưng về sau chị sẽ nuôi được các
em.”
“Chị tư…” Hà Xảo Ngọc nháy mắt cảm động, hốc mắt đỏ, thanh âm cũng nghẹn ngào lên.
“Đi, chị cùng em về nhà thu thập hành lý. Đồ đặc đâu? ở nhà sao?”
“Ông nội sẽ không cho bọn em đi theo chị đâu, chị tư.” Cô lắc đầu như gà mổ thóc.
“Chân là ở trên người các em, chỉ cần muốn đi thì đi được.’
“Chị nghĩ đi, nhưng món nợ của anh trai thì phải làm sao bây giờ? Chủ nợ tới cửa đòi nợ, ba ba, mẹ, ông nội, bà nội, bọn họ phải làm sao bây
giờ?”
“Hà Hoài Phú vô pháp vô thiên là do bọn họ cưng chiều mà thành hư,
hiện tại bọn họ chính là tự gánh lấy hậu quả mà thôi.” Hà Xảo Tình lạnh lùng vô tình nói.
“Chị Tư….”
“Cái gì cũng đừng nói nữa, về nhà trước rồi nói sau.”
Cô đã quên mất gọi điện thoại báo cho Niếp Huân biết cô đã ngồi mấy
điểm xe lửa đến Đài Bắc, Hà Xảo Tình thắng đến khi bước xuống xe lửa thì trăng đã lên cao mất rồi, thế nên mới nghĩ tới chuyện này.
Còn muốn gọi điên cho anh sao?
Quên đi, vẫn là chính mình đón taxi có vẻ nhanh hơn, nhưng như thế là trở về đối diện với gia đình lạnh giá kia sớm hơn một chút.
Thân thủ không nhịn được mà đưa tay lên chạm vào hai má, cô nở nụ cười châm biếm trên đôi môi cánh hoa.
Đây là địa vị của cô trong nhà chẳng là cái gì cả, đối với một đứa
con gái một năm không thấy mắt, cháu gái, bọn họ chưa nói thương nhớ,
không một câu hỏi han ân cần, số lần gặp mặt còn không tính trên đầu
ngón tay.
Thương tâm sao?
Cảm thấy bi thương sao?
Tuyệt không. Tâm đều đã chết thì làm sao có thể cảm nhận được thương
tâm hay bi thương? Cô chính là chỉ cảm thấy đồng tình cũng bất đắc dĩ
cho hai đứa em gái cùng cha khác mẹ kia thôi.
Bởi vì mẹ không còn ở trong nhà, bởi vì trước khi học võ thuật, những chuyện thị phi do tên hỗn đản kia gây ra, dù sao cũng chính là anh trai gây ra. Cho nên cô có vẻ lãnh khốc vô tình hơn.
Chậm rãi đi ra nhà ga Đài Bắc, di động trong túi da đột nhiên vang lên.
Cô dừng lại cước bộ, lấy điên thoại di động từ trong túi da ra, kinh
ngạc khi thấy số điện thoại là của Niếp Huân. Không phải anh đã sớm tới
nơi này chờ cô đi? Bằng không như thế nào cô vừa mới xuống xe, điện
thoại của anh cũng vừa gọi đến?
Hà Xảo Tình quay đầu nhìn xung quanh, đồng thời tiếp nhận điện thoại.
“uy?”
“Lão bà, hiện tại em đang ở đâu? Lên xe sao? Mấy giờ đến Đài Bắc?”
Mới đi được vài giờ thôi, vì sao cô lại cảm thấy rất nhớ tiếng nói của anh?
“Em vừa đến Đài Bắc.” giọng nói của cô khàn lkhanf.
“Cái gì? Em đã đến Đài Bắc? Như thế nào lại không gọi điện cho anh? Em chờ anh một chút, mười lăm phút anh nhất định tới nơi.”
“Anh không cần đi nhanh đâu, từ từ mà đến, em sẽ chờ anh.” Cô vội vàng nói.
“Được. chờ anh.”
“Ân.” Cô đồng ý với anh, lập tức tìm chỗ ngồi xuống chờ.
Đám người trước mặt đến quay lại đi, có khá đông học sinh, cũng có
nhiều đôi tình nhân người yêu, những người vừa đi làm về, bất quá người
khiến cô chú ý nhất chính là một gia đình ấm cúng, mặc kệ là cha và con
gái, mẹ con hoặc bà cháu, người một nhà.
Nhìn bộ dạng bọn họ hòa thuận vui vẻ, cha con yêu thương âu yếm lẫn
nhau, hỏi han ân cần, miệng nói cười, biểu đạt chân tình thắm thiết,
lòng cô tràn ngập sự hâm mộ, lại tràn ngập cô đơn.
ở trong trí nhớ của cô, cô có từng có được