
i, mỗi khi có chuyện gì, đều tìm hắn trút giận, tính tình A
Phong tốt nên chỉ ngậm miệng nghe mắng, cũng không mang thù, mắng xong
vẫn như cũ bồi lão nhân uống trà chơi cờ.
Sau khi phụ thân hết giận, cũng biết đuối lý, sẽ đối đãi với hắn đặc biệt tốt hơn.
Việc này vốn nên kết thúc ở đây, bọn họ vốn tưởng rằng không bao lâu
nữa có thể uống rượu mừng, ai biết nửa đường lại xuất hiện một quả phụ
dáng vẻ xinh đẹp, làm cho sự tình phát sinh biến cố.
Cửa kết thân này không thành.
Lục Tưởng Vân biết muội muội đau lòng, người ngoài không biết, nàng
làm sao không thấy được, tình cảm của Tiểu Tưởng Dung đối với A Dương ca sâu nặng, không phải chỉ trong chốc lát là có thể bình phục.
Mấy ngày nay, chỉ cần có thời gian rãnh, nàng sẽ về nhà bồi tiểu muội, khuyên giải an ủi, làm cho nàng giải khai tâm tình.
Chuyện tình cảm, không phải là như thế này sao?
Duyên phận đến, thì cười vui đón nhận, nếu phải đi, một chút cưỡng
cầu cũng không được, cứng rắn muốn giữ, chính là tổn hại tự tôn, càng
đau khổ mà thôi.
Tuy miệng là khuyên như vậy, nhưng trong lòng đối với A Dương cũng
không có bao nhiêu thông cảm, oán trách hắn phụ bạc tiểu muội nhà nàng,
làm nàng đau lòng.
Vì việc này, Tiểu Vũ Nhi cũng đã thay tiểu thúc mình đứng ra hướng
nàng chịu tội, sau đó lặng lẽ giải thích với nàng, nàng kia không phải
quả phụ, hơn nữa cùng A Dương có quan hệ phức tạp, khúc mắc nói hai ba
câu cũng không nói rõ được, tóm lại, nghiêm túc mà nói, hắn thiếu nàng
kia một danh phận, không thể không cô phụ Tưởng Dung.
Đã nói như vậy, nàng cũng không muốn nói thêm cái gì nữa, huống chi
người ta đã đưa ra lựa chọn, lại đi đau khổ truy cứu, có ý nghĩa gì?
Nàng cho rằng Tưởng Dung đã hiểu rõ, cũng buông phần tình này xuống,
ngày nhìn như bình tĩnh lại trôi qua mấy tháng, từ trước đến nay trong
thôn luôn luôn yên bình, không ngờ lại có chuyện lớn xảy ra……..
Hai đứa nhỏ sinh đôi của nhà A Dương, đã không thấy một đứa!
Ân oán hai nhà tạm gác sang một bên, toàn thôn đều hỗ trợ tìm kiếm
đứa nhỏ, ngay cả A Phong nhà nàng cũng tìm cả một đêm, hừng đông mới trở về.
Nhưng mà , đứa nhỏ giống như bị bốc hơi biến mất khỏi thôn.
Đứa nhỏ mới bốn tháng tuổi, có thể chạy đi đâu? Sẽ không bị người ôm đi đi, nhưng trong thôn, ai lại làm ra loại chuyện này?
Người trong thôn đối với hai phu thê này cũng rất bình thường không
mặn không nhạt, không đến mức làm ra loại chuyện thiếu đạo đức như thế,
mà thê tử A Dương luôn miệng lên án là do Tưởng Dung làm.
Sẽ sao? Tưởng Dung sẽ làm ra loại chuyện này sao?
Từ tình huống hiện tại mà xem xét, quả thật Tưởng Dung là người có
động cơ nhất, nhưng nàng như thế nào cũng không tin, Tiểu Tưởng Dung nhà nàng hồn nhiên thiện lương, hồi nhỏ nhìn thấy phụ thân cắt cổ gà liền
xanh mặt chạy đi, Tiểu Tưởng Dung hồn nhiêu thích cười, sẽ đem sinh mệnh của đứa nhỏ vô tội ra đùa giỡn?
Nói cái gì nàng cũng không tin!
Ngoài miệng thì nói chắc như đinh đóng cột, nói là tin tưởng tiểu
muội, nhưng trong lòng, lại cảm thấy lo sợ nghi hoặc bất an, không muốn
về nhà, nàng phải đi tìm tiểu muội nói chuyện.
Không có ý tứ gì khác, chính là, chính là muốn chứng minh, tín nhiệm
của nàng không sai, tiểu muội của nàng là cô nương lương thiện nhất trên đời, không có thay đổi, thực sự chính là như vậy mà thôi….
“Tỷ, tỷ nói đây có phải là báo ứng không?”
Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Tưởng Dung có tâm sự gì đều luôn luôn chia sẻ
với nàng, cũng sẽ không lừa gạt nàng, lộ ra một chút tươi cười kỳ dị,
nói với nàng như vậy.
Bỗng nhiên, trong lòng nàng phát lạnh một trận.
“Muội nói bậy bạ gì đó? Người ta không thấy đứa nhỏ, làm sao có thể
nói lời châm chọc như thế?” Trước kia, đứa nhỏ cách vách nuôi một con
thỏ nhỏ tìm không thấy, Tưởng Dung đều hỗ trợ tìm cả ngày a!
“Vốn chính là vậy a! Nàng ta đoạt thứ muội thích nhất, thứ nàng ta
thích nhất không tìm thấy, nhất định là trời cao báo ứng nàng ta, muốn
nàng ta cũng nếm thử mùi vị bị người tổn thương, nổi đau mất đi thứ mình yêu nhất.”
“Tưởng Dung!” Nàng kinh hãi nhảy dựng lên, lời này muội muội nói được thật bình tĩnh, nàng xem ở đáy mắt, chỉ thấy tia cười nhạt – vặn vẹo
quỷ dị.
Mới không gặp có bao lâu, nàng thật sự không hiểu muội muội. Một đôi
mắt thuần khiết đã nhiễm lên âm u, nàng vì sao trở nên như thế?!
“Không phải muội – đúng không? Dung Nhi, nói cho đại tỷ, chuyện này
không phải muội làm….” Nàng sợ hãi hỏi ra miệng, sợ hãi nghe được đáp án không phải như mình nghĩ.
“Không phải.” Lục Tưởng Dung hoảng hốt lắc đầu. “Không phải muội……” Là trời cao báo ứng, không liên quan đến nàng.
Lục Tưởng Vân đóng chặt mắt, đau lòng dùng sức ôm muội muội: “Tỷ tin, chỉ cần muội nói không phải, cho dù khắp thiên hạ mọi người không tin,
đại tỉ đều vĩnh viễn tin tưởng muội…”
Nàng nói không phải, chính là không phải!
Lục Tưởng Vân không muốn suy nghĩ nhiều.
Thê tử sau khi từ nhà phụ thân trở về, liền không nói một lời, thất thần một chỗ.
Khi nấu đồ ăn, quên thêm muối, không hương vị.
Sau đó kho cá, cũng cháy khét.
Canh mướp không biết bỏ cái gì, vị rất kì quái.
Toàn bộ đều