Pair of Vintage Old School Fru
Chồng Khờ

Chồng Khờ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321980

Bình chọn: 7.5.00/10/198 lượt.

thật no, liền đi chung quanh thôn một chút, tiêu hóa tốt đồ ăn trong bụng.

Đi, đi, lại đi đến Lục gia.

Hắn đứng ở cửa, suy xét một lát, vẫn là đi vào.

Hắn đi đến phòng Tưởng Dung nói chuyện với nàng: “Đem đứa nhỏ trả lại cho người ta.”

“Tỷ phu, ngươi nói bậy bạ gì đó!” Nàng không thừa nhận.

“Ta đã nhìn thấy, Điền Nguyên Đạt ôm ngươi, ngươi không chịu, hắn đã nói muốn đem sự tình nói ra.”

“Ngươi nói bậy!” Nữ nhân toàn cùng một dạng, nói không thắng người

ta, thì biến sắc khóc lóc om sòm, lấy cốc nước ném hắn: “Ngươi bôi nhọ

danh dự của ta! Ngươi nói lung tung, thanh danh của ta bị ngươi phá hủy

hoàn toàn, về sao còn thế nào lập gia đình….” Chưa từng ứng phó được nữ

nhân khóc sướt mướt, hắn nhất thời tay chân luống cuống, sững sờ.

Tưởng Vân thương hắn, phát giận nhiều nhất cũng chỉ là ném cuộn chỉ,

vải dệt vào hắn. Tưởng Dung lại không giống như vậy, nàng như một người

đàn bà chanh chua mất đi lí trí ném đồ vật lung tung, hắn nhất thời né

không kịp, cốc nước bay vào mặt hắn, một dòng máu từ trong miệng trào

ra.

Nàng ngây người, rốt cuộc yên lặng.

“Ô…thật hư….bắt nạt ta…” Ác nhân cáo trạng trước, có lẽ là như vậy đi?

Hắn mặc nàng lên án, không đáp lời.

“Ngươi cũng không nghĩ lại, lúc đầu, phụ thân coi thường ngươi, nhị

tỷ cũng chán ghét ngươi, chỉ có ta, ta đối với ngươi tốt như vậy, gọi

ngươi là tỉ phu, khi ngươi bị phụ thân đuổi, kéo ngươi vào cửa, rót trà

cho ngươi, nhưng hôm nay ngươi đối với ta như vậy….”

“Ta biết ngươi rất tốt với ta.” Bởi vậy hắn mới không thể nhìn nàng

làm việc sai trái, hắn hy vọng lại có thể nhìn thấy một tiểu muội thiện

lương, ngọt ngào kêu hắn tỉ phu.

“Ta sẽ không nói ra ngoài, ngươi đem đứa nhỏ trả lại đi.”

“Ta đã nói không có, ta không có, ta không có! Ngươi đi ra ngoài, ta không muốn nói chuyện với ngươi.”

Chúc Xuân Phong miệng lưỡi vốn vụng về, đối phương lại không nói lí lẽ, hắn cũng không muốn nói tiếp.

Xoay người ra khỏi phòng Lục Tưởng Dung, đi qua phòng Lục Tưởng Y thì nghe thấy tiếng hét thất thanh.

Quá ầm ĩ làm hắn nghe không rõ, từ trước tới giờ hắn không thích Lục Tưởng Y, nên cũng không tính để ý tới chuyện của nàng.

Hắn dừng bước, là vì có vật vừa vặn ném tới trước mặt chính mình.

Hắn cúi đầu, muốn nhặt gối mềm trả về, lại thấy y phục xiêm y ném đến, còn có ghế, hộp trang sức…

Hắn nhặt lại nhặt, trên tay đầy đồ vật, đến cuối cùng một chiếc vòng

ngọc ném tới, vỡ nát, lần này thì vô phương nhặt, thật kỳ quái, vì sao

nữ nhân tức giận đều thích ném đồ vật này nọ? Tưởng Vân là thế, Tưởng

Dung cũng vậy, hiện tại đến cả Tưởng Y cũng ném.

Tiếng khóc đứt quãng của nữ nhân truyền đến.

“Ngươi còn tới làm gì! Người ngoài đều thấy! Nữ nhân kia so với ta

trẻ hơn, so với ta đẹp hơn có phải hay không? Có phải hay không?”

“Ta đã nói là không có chuyện đó, nữ nhân thật thích suy diễn….”

“Vậy mùi son phấn trên người ngươi từ đâu mà có? Giải thích thế nào?

Ngươi nói đi!” Nữ nhân khóc thảm thiết, giọng nói thê lương: “Ngươi ba

ngày hai đêm đều không có về nhà, ta đều biết hết, ngươi đi Câu Lan viện ôm hoa nương, ta cũng cố gắng thuyết phục chính mình, nam nhân thôi,

gặp dịp thì chơi…..nhưng ngươi lúc này lại đem người nuôi dưỡng ở bên

ngoài, mười ngày nửa tháng cũng không thấy mặt ngươi, đây là giống phu

thê sao?”

“Ta không phải đã trở lại rồi sao? Thật là! Thích gây chuyện, một

chút việc nhỏ liền phát cáu chạy về nhà mẹ đẻ, cũng không sợ người khác

chê cười.”

”Ngươi nghĩ rằng ta không trở về thì người khác sẽ không chê cười

sao? Những người đó sau lưng ta nói thế nào ngươi biết không? Nói ta

không có bản lĩnh, giữ không được trượng phu! Ngươi nói ta phải sống làm sao a?”

Lúc trước tam mối lục sính, kiệu lớn tám người nghênh đón vào cửa Cát gia, hôn sự thuận lợi vui vẻ, còn cười tỷ tỷ keo kiệt, tràn đầy tự tin

nói rằng sẽ so với nàng càng hạnh phúc hơn, hiện tại, hiện tại lại như

vậy…. mặt mũi nàng bị ném sạch đi!

“Ta không phải đến bồi tội, đón ngươi về nhà sao? Xem, còn mua cho

ngươi trang sức xiêm y mà ngươi thích nhất, còn không vừa lòng?”

“Ngươi cho rằng nữ nhân muốn chính là mấy thứ hoa phục trang sức này

sao?” Lại một loạt tiếng đồ vật bị ném xuống: “Ngươi căn bản không hiểu! Nam nhân các ngươi đều giống nhau, tất cả đều không biết nữ nhân muốn

cái gì!”

Cát Thế Dân ăn nói khép nép, đã nói hết lời dỗ nàng, tính nhẫn nại

không còn, sắc mặc trầm xuống nói: “Tùy ngươi! Cho ngươi bậc thang chính là do ngươi không xuống, vậy chính mình tự mà suy nghĩ, nếu không muốn

trở về, không cần trở về cũng không sao!”

”Ngươi đi đâu! Lại muốn đi tìm nữ nhân quyến rũ kia đúng hay không?!”

”Đúng.” Nam nhân đáp rõ ràng, phẩy tay áo rời đi.

Ra khỏi phòng, hắn cùng Chúc Xuân Phong chống mắt nhìn nhau một cái, chưa nói được một câu đã nhanh chóng rời đi.

Chúc Xuân Phong nhìn đống đồ vật trên tay, cuối cùng vẫn là quyết định đi vào.

Lục Tưởng Y vừa thấy hắn tiến vào, vội vàng chà lau nước mắt trên

mặt, đứng thẳng lưng, ngẫng đầu lên vẫn là bộ dáng cao ngạo quen thuộc,

dường như mới vừa rồi người đàn bà chanh chua vừa khóc vừa nháo chưa