
đông, trên núi ít thú rừng, săn cũng không được nhiều lắm, Chúc
Xuân Phong thưởng ở khe núi thả câu bắt cá, ngày tương đối nhàn nhã, thê tử cũng mang theo nữ nhi bồi hắn, bọn họ coi như là đi du lịch, cũng
vui vẻ vô cùng.
Trải khăn trên cỏ khô, nữ nhi được chín tháng đã có thể đi lại, nằm
trên khăn nhàm chán, không cam chịu cô đơn nên chạy đi đuổi bướm.
Thê tử tựa vào vai hắn, vẻ lười nhát cúi mắt xuống, hắn vòng tay ôm bảo vệ, khóe mắt dư quang không quên chiếu cố nữ nhi.
Nữ nhi sôi nổi vui quá hóa buồn, mặt úp xuống mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mếu vừa khóc.
Hai phu thê đồng thời chạy vội qua, theo bản năng đứa nhỏ chạy về
phía phụ thân, vừa khóc vừa chỉ hòn đá nhỏ lên án: “Phụ thân….Ô….Xấu
xa!”
“Đúng thế!” Chúc Xuân Phong vừa tức giận vừa đau lòng, nhặt hòn đá
lên ném xuống hồ nước: “Cho nó chết đuối, cho nó chết đuối! Xem nó còn
làm thế nào khi dễ Tầm Nhi nhà ta.”
Hai người tức giận cùng chung mối thù, đứa nhỏ thoáng bình phục cõi
lòng bi thống, khóc thút thít ngẹn ngào chôn mặt vào vai phụ thân, còn
hắn thì thương tiếc vỗ lưng an ủi.
Trượng phu coi nữ nhi té có bị thương không, còn Lục Tưởng Vân thì thu dọn đồ đạc.
Hôm nay thu hoạch không tồi, có thể về nhà sớm.
Trở lại nhà, phụ thân và nữ nhi vẫn ôm nhau, nữ nhi vì khóc mệt mỏi ngã vào lòng phụ thân nằm ngủ.
“Làm sao vậy?” Lục Tưởng Vân nhìn trượng phu không yên lòng nhìn hướng xa xa, liền hỏi một câu.
“Người nọ…..rốt cuộc muốn làm gì?”
Tưởng Vân cuối cùng đã nói không bán, muốn để lại, mà Quý công tử kia thoạt nhìn cũng không tức giận, bắt đầu đi qua đi lại ở mảnh đất phụ
cận nhà, không có nói đến chuyện mua bán, nhưng cũng không nói là muốn
làm gì, ngẫu nhiên thuận tiện hướng nàng uống chén trà, mời ngồi liền
ngồi, thật kỳ quái.
Lục Tưởng Vân liếc mắt nhìn một cái, nam nhân kia đang ở dưới sông
thăm dò dòng nước, chống lại tầm mắt của nàng, mâu quang lưu chuyển cũng không rõ ràng, mà là hàm súc uyển chuyển, ngụ ý thật sâu.
Nàng dời tầm mắt: “Chàng đừng để ý đến hắn! Không làm phiền chúng ta là được rồi, đưa cá đây.”
Chúc Xuân Phong cõng nữ nhi trên lưng, một tay đưa sọt cá. Nàng đem
cá nhỏ chuẩn bị buổi tối, còn cá to thì ngày mai đem bán cho Thiên Hương quán lấy tiền.
………
Thỏa thuận giá cả của mấy con cá trong sọt xong, thuận đường đi dạo chợ, xem trong nhà còn thiếu thứ gì thì sẵn tiện mua luôn.
Đến một sạp hàng, nàng dừng bước lại, chọn vài loại thuốc lá, hỏi hắn: “Loại nào tốt?”
Hắn đánh giá một chút, chỉ loại bên tay trái.
“Vậy chàng mua đi.”
Hắn lại không hút thuốc lá….
Những thứ Tưởng Vân muốn, hắn luôn luôn không dị nghị mà nghe theo.
Bỏ tiền mua thuốc lá, qua mấy ngày, bị nàng kéo về nhà mẹ đẻ, bao thuốc lá dùng làm quà cho nhạc phụ.
“A Phong mua, hắn nói hương tốt, phẩm chất cũng không tệ.”
Lục Khánh Tường liếc mắt nhìn con rể đứng ngốc một bên, không quá tin tưởng hắn sẽ có lòng như vậy: “Thực sự?”
Chúc Xuân Phong gãi gãi đầu, không thể phản bác nói: “Đúng…..”
Hắn có nói qua hương vị có vẻ tốt, bỏ tiền ra mua không có sai.
“A Phong đối với phụ thân có lòng, chỉ là hơi ngốc nên không biết
diễn đạt, giống cái thùng đựng than ngày kia hắn mua, hắn nhìn thấy cái
thùng phía trước của phụ thân đã cũ, nên đã đến cửa hàng lựa chọn rất
lâu.” Nàng ngừng một chút, quay đầu hỏi trượng phu đứng ở phía sau: “Ta
nói có sai không?”
”Không có…..” Hắn quả thực chọn lựa thật lâu, đó là bởi vì Tưởng Vân
kéo hắn đến cửa hàng, muốn hắn nghiêm túc chọn lựa, nhất định phải chọn
ra cái hắn thấy đẹp mắt nhất…
Hắn cứ cảm thấy kỳ quái, nhưng mỗi câu nói đều là sự thực, bởi vậy hắn nghĩ nghĩ, vẫn là trầm mặc.
Hắn là đứa ngốc nhưng chưa bao giờ nói dối.
Vẻ mặt Lục Khánh Tường hòa hoãn, tuy rằng vẫn không tỏ vẻ gì, nhưng lại chủ động giữ bọn họ lại dùng cơm.
Không cách mấy ngày, Lục Khánh Tường đi kiểm tra vườn trái cây, vô ý ngã đứt chân, Tưởng Vân thực lo lắng.
Lục gia chỉ còn một tiểu nữ nhi chưa xuất giá, mọi việc không tiện,
nên mỗi ngày hắn làm khuân vác cõng nhạc phụ đại nhân ra ra vào vào, chẻ củi gánh nước, tất cả mọi việc đều ôm hết.
Tâm tư của hắn rất đơn giản, bởi vì Tưởng Vân phiền não, cho nên hắn giúp nàng, chỉ như vậy thôi.
Lục Khánh Tường vốn không vừa lòng đứa con rể này, thường ngày hay
xoi mói, ai biết khi xảy ra chuyện, bên cạnh lại chỉ có người này giúp
ông.
………
Ông lần này thấy thật khó chịu, nét mặt càng già nua, hắn muốn đi qua đỡ ông, nhưng ông không cho.
“ Lão Tử còn chưa có tàn phế, không cần ngươi nhiều chuyện.”
Chúc Xuân Phong lẵng lặng nhìn ông.
Từ nhà lão đại phu đến Lục gia, công phu đi đường của hắn phải mất
một chung trà nhỏ, nếu là không cõng, chân của nhạc phụ bị thương, tất
nhiên không thể về nhà.
Có kết luận, liền mặc kệ đối phương nói cái gì, hắn đem nhạc phụ khiêng trên lưng một đường về nhà.
Lục Khánh Tường bị thương ở chân, hai tay còn linh lợi, quyền cước
đấm đá liên tiếp không lưu tình, hắn không hề phản kháng, an toàn về đến Lục gia, giao người cho Lục Tưởng Dung mới xoay người rời đi.
Hôm đó về nhà, Tưởng Vân thấy trên vai và trên lưng của hắn có vết