XtGem Forum catalog
Chồng Khờ

Chồng Khờ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321882

Bình chọn: 9.00/10/188 lượt.



từng tồn tại.

“Ngươi tới làm gì?”

Hắn thả đồ vật trong tay xuống muốn rời đi, quay đầu thấy trang sức

ngọc trai phân tán đầy trên mặt đất, lại khom người xuống nhặt.

Càng nhặt, càng hoang mang.

Trang sức đẹp như vậy, nàng vì sao lại tức giận ném bỏ?

Tiểu Vũ Nhi nói, hắn không hiểu lòng nữ nhân.

Đêm qua Tưởng Vân cũng khóc nói hắn không hiểu.

Vừa rồi, Tưởng Dung cũng nói y như vậy.

Nữ nhân rốt cuộc muốn cái gì? Phải như thế nào mới hiểu được lòng nữ nhân, không làm cho Tưởng Vân khóc?

Hắn cố gắng nghĩ, vẫn nghĩ không ra.

“Này….rất xinh đẹp.”

Lục Tưởng Y liếc hắn một cái: “Ngươi thích thì chọn vài thứ đưa cho

tỷ tỷ đi, còn có, chuyện hôm nay, một chữ cũng không được nói ra!” Coi

như phí khóa miệng cũng không tệ.

Nàng giống như bố thí, khẩu khí vẫn cao cao tại thượng, đáy lòng âm thầm khinh bỉ hắn keo kiệt.

Hắn có kiên nhẫn, nhặt hết từng thứ, đưa trở về cho nàng, không để ý tới vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu của đối phương.

Xoay người đi ra cửa, hắn lại dừng bước, hỏi ra vấn đề vẫn luôn thắc mắc mãi: “Nữ nhân muốn cái gì?”

Lục Tưởng Y ngạc nhiên, không đoán được hắn sẽ hỏi như vậy.

Không hiểu sao? Vì thế hắn bổ sung: “Ngươi vừa mới nói, hắn không

hiểu nữ nhân muốn cái gì, ta cũng không hiểu, như thế nào mới có thể làm cho Tưởng Vân vui vẻ?”

“Ngươi cùng đại tỷ cãi nhau?”

Đó là cãi nhau sao? Hẳn là không phải đi.

Hắn lắc đầu: “Tưởng Vân gả cho ta, ta muốn Tưởng Vân vui vẻ.”

Một câu lơ đãng nhưng lại đánh sâu vào nội tâm Tưởng Y.

Trượng phu nàng chưa từng có tâm tư như vậy đi? Chỉ biết lấy trang

sức quý giá dỗ nàng, nhưng giường lại lạnh lẽo đêm chỉ một mình nàng

tịch mịch trôi qua, trân châu hoa phục có thể an ủi?

Trước đây, nàng luôn cho rằng áo gấm ngọc thực (ăn ngon mặc đẹp),

trượng phu tướng mạo tuấn mỹ mới là hạnh phúc, hiện tại mới biết, chính

mình quá sai lầm rồi.

Nàng là ăn được mặc tốt, nhưng ngay cả một câu quan tâm ấm áp cũng không có, một bụng khổ sở không thể nói cùng ai.

“Ta cũng đưa đồ cho Tưởng Vân, nhưng không có thứ xinh đẹp, quý giá.” Hắn hai tay nắm lại, càng nghĩ càng bất an: “Chỉ là một đóa hoa nhỏ, ta cảm thấy nó xinh đẹp, muốn cài lên tóc nàng, còn có, còn có hoa

quả…Ngay cả khối điểm tâm lớn nhất cũng để giành cho nàng, ta cũng chưa

có ăn, như vậy, như vậy…”

Hắn không biết phải đưa thứ thật quý, châu sai ngọc sức sáng lấp

lánh, Tưởng Vân cũng không có nói với hắn, trâm cài tóc đều là hắn thấy

trên đường xinh đẹp thì mua về cho nàng, không có thực sự quý giá….Hắn

kiếm được tiền đều giao cho Tưởng Vân quản lí, không có rất nhiều tiền

để mua những thứ này.

Cuối cùng, hắn cúi đầu hỏi một câu: “Có phải là không đủ hay không?”

Không đủ? Nàng hi vọng lấy mỹ thực hoa phục đổi lấy quan tâm này, đổi trượng phu lấy một đóa hoa nhỏ cài tóc, một nụ cười ôn nhu nhìn nàng

khen một câu: “Đẹp lắm!”

Nàng kìm nén xót xa, kiêu ngạo không cho nước mắt nơi vành mắt rơi

xuống: “Nữ nhân muốn, bất quá chính là một trượng phu toàn tâm toàn ý

yêu mình, sủng mình, vì mình, như vậy là đủ rồi.”

Hắn vốn, vốn rất sủng Tưởng Vân a, ngoan ngoãn nghe lời nàng, cho tới bây giờ cũng không cùng nàng tranh luận….Ngày hôm qua không tính, cho

là nàng hồ đồ, nhất định phải nhắc nhở nàng.

Hắn gật đầu, xác định chính mình không có làm sai, an tâm, xoay người rời đi.

Hắn đi đến phía sau nhà, giúp nhạc phụ đại nhân dọn dẹp, lại đi vườn trái cây chiếu cố giúp nhạc phụ, bận trái bận phải.

“Ngươi ăn cơm trưa chưa?” Lục Tưởng Y biểu tình cứng ngắc, không dám trực tiếp lưu hắn lại.

Trước kia ngay cả nhìn cũng lười liếc hắn một cái, hôm nay mới mơ hồ tỉnh ngộ, chính mình thực sự sai lầm rồi…

“Về nhà, chậm trễ Tưởng Vân sẽ lo lắng.” Hôm nay hắn chưa nói với nàng là đi ra ngoài, Tưởng Vân sẽ nấu cơm chờ hắn.

Tùy rằng…..có khả năng tâm tình nàng chưa tốt, vẫn sẽ rất khó ăn.

Khi về đến nhà, Tưởng Vân đã nấu cơm xong, đang đứng trong sân nghển cổ chờ đợi, vẻ mặt thoạt nhìn có chút lo lắng.

Vừa nhìn thấy hắn, nàng lập tức tiến lên: “Chàng đi đâu thế?”

”Nhà nàng.” Lược qua đoạn Tưởng Dung cùng Tưởng Y.

“Nhà của ta là ở chỗ này.” Nàng kéo tay hắn vào nhà.

Nàng cũng biết chính mình vô lí, trong lòng suy nghĩ lung tung, đã

hướng hắn giận chó đánh mèo, buổi sáng thức dậy không thấy hắn, cho rằng hắn giận nàng.

Nhưng hắn đã trở lại, một chút cũng không để trong lòng, đúng giờ về nhà ăn cơm trưa.

“Phụ thân xấu, lén đi chơi không mang theo Tầm Nhi.”

Chúc Xuân Phong ôm lấy nữ nhi trở lại trước bàn. Khi ăn cơm, Tầm Nhi đều để cho phụ thân đút, phụ thân một ngụm nữ nhi một ngụm.

“Đầu bị sao vậy?” Thê tử để ý thấy trên trán hắn có vệt máu nhợt nhạt.

“Không có gì, không cẩn thận bị đụng phải.” Hắn thở dài một hơi,

trước đây có gì đều nói hết cho thê tử, hiện tại lại học được cách giữ

lại trong lòng, chuyện này sẽ làm nàng không vui, không thể nói ra.

Đây cũng là phương thức trân trọng thê tử, hắn giống như có chút hiểu.

Lục Tưởng Vân cầm lấy hòm thuốc giúp hắn bôi thuốc, tiểu Tầm Nhi bò

lên vai hắn, ngưỡng cổ hướng trán hắn thổi vù vù, thê tử đau lòng, hắn

cảm nhận được, nên cái gì cũng khô