pacman, rainbows, and roller s
Chờ Một Ngày Nắng

Chờ Một Ngày Nắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323463

Bình chọn: 8.00/10/346 lượt.

rước mắt, dưới ánh đèn mờ nhạt có thể lờ mờ nhìn thấy

khuôn mặt của anh ta. Bờ môi mím chặt vẫn toát ra vẻ lạnh lùng, ngay cả

vẻ cau mày cũng vô cùng quen thuộc.

Chẳng phải anh ta chính là người đàn ông cô đã gặp ở sân bay lúc nãy sao?

Tiêu Tinh đang hoài nghi thì nghe thấy anh ta thấp giọng nói: “Sao lại là cô?”.

Tiêu Tinh mỉm cười ngượng ngùng, đưa tay ra vuốt tóc, không

trả lời. Mỗi lần lớn tiếng chửi rủa người khác đều gặp anh ta. Đây cũng

có thể coi là nghiệt duyên. Cô còn muốn nói “sao lại là anh” nhưng lời

thoại bị cướp, đành phải im lặng.

Thấy Tiêu Tinh không nói gì, anh ta cũng im lặng .1 lúc sau,

ánh mắt anh ta lướt qua tấm thân ướt đẫm của Tiêu Tinh, lạnh lùng hỏi:

“Cô làm gì ở đây?”.

Thực ra giọng nói của anh ta rất hay, trầm lắng nồng hậu, có

điều ngữ khí lạnh lùng khiến người ta nghe mà thấy ghét. Cho dù thế nào, gặp được đồng bào ở nơi đất khách quê người, nghe thấy tiếng Trung, cảm giác vẫn rất thân thiết.

Tiêu Tinh ngẩng đầu, mỉm cười và nói: “Tôi đang đợi người, có 1 người tên là Thẩm Quân Tắc đã nói là đến sân bay đón tôi nhưng đợi

đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu, diện thoại cũng không gọi

được, không biết có chuyện gì”.

“Cô nói… Thẩm Quân Tắc?” Anh ta hỏi, giọng điệu có chút kỳ lạ.

“Đúng vậy”, Tiêu Tinh gật đầu, “cũng không biết chết ở đâu

rồi. Tôi thật chưa bao giờ gặp loại người nào như anh ta, đi đón người

cũng quên được. Anh nói xem, còn có cái gì là anh ta không thể quên.

Người đàn ông đó nhìn Tiêu Tinh, im lặng không nói gì.



Khó khăn lắm mới gặp đồng bào có thể hiểu được tiếng trung,

Tiêu Tinh không kìm được trút tất cả mọi nỗi ấm ức mà mình đã phải nén

nhịn suốt một tiếng đồng hồ, cô khẽ lẩm bẩm: “Cái tên họ Thẩm ấy dám cho tôi leo cây, lại còn bắt tôi đứng chờ dưới trời mưa suốt một tiếng đồng hồ. Nếu gặp anh ta, nhất định tôi sẽ thăm hỏi lục phủ ngũ tạng của anh

ta, để cho anh ta biết kết cục của việc cho người khác leo cây!”.

Cứ nhắc đến tên này Tiêu Tinh lại muốn nghiến răng nghiến lợi, hận một nỗi không thể dẫm bẹt mặt hắn.

Một mình cô đơn độc chạy ra ngoài, không ai quen biết, cái

tên Thẩm Quân Tắc ấy nếu không muốn đến đón thì đừng có hứa trước để cho người ta chuẩn bị tâm lý, đặt khách sạn gì gì đó. Đã hứa là đến đón,

kết quả lại chơi trò mất tích, để người ta ở sân bay đứng chờ như một

con ngốc. Đúng là đồ không ra gì, nhân phẩm thối nát đến cực điểm.

Chửi Thẩm Quân Tắc xong, Tiêu Tinh mới mỉm cười và nói với

người đàn ông trước mặt: “Tôi không đợi được anh ta nên chạy đến nhà tìm anh ta, không ngờ nhà họ Thẩm lại không có một người nào”.

Đột nhiên đối phương nói: “Nhà họ Thẩm chuyển nhà rồi”.

Tiêu Tinh ngạc nhiên nhìn anh ta, “Cái gì? Chuyển… chuyển nhà?”.

“Ừ, vừa chuyển đi mấy hôm trước”, người đàn ông trước mặt bình tĩnh nói.

Tiêu Tinh buồn rầu chùng vai xuống, “Vậy à… ” đúng là xui

xẻo. Có điều nếu anh ta đã biết nhà họ Thẩm chuyển nhà, vậy thì chắc

chắn là anh ta quen người nhà họ Thẩm? Hai mắt Tiêu Tinh lóe sáng, vội

vàng ngẩng đầu hỏi, “Đúng rồi, anh quen Thẩm Quân Tắc chứ?”.

Anh ta nghĩ một lát, thấp giọng nói: “Cậu ấy là bạn tôi”.

Chả trách khi thấy mình chửi rủa Thẩm Quân Tắc, vẻ mặt của anh ta kỳ lạ đến vậy…

Dù sao thì Tiêu Tinh mặt dày, cũng không phải lần đầu tiên

làm trò cười trước mặt anh ta, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười và hỏi: “Anh quen anh ta, vậy anh có biết nhà anh ta chuyển đi đâu

không?”.

“Chuyện này… tôi không rõ lắm”.

“Ồ”, Tiêu Tinh có chút lúng túng gãi đầu, không biết nên nói gì nữa.

Hai người đều im lặng. Một lúc sau, người đàn ông chợt nhớ ra điều gì, đột nhiên mở miệng nói: “Cô không có chỗ đi, đứng chờ ở đây

cũng không phải cách hay, trời sắp tối rồi, chi bằng đi tìm một khách

sạn nào đó trước đã”.

Tiêu Tinh cũng thấy trước mắt ở khách sạn là cách duy nhất.

Có điều cô chỉ có một mình, không quen biết ai, nếu người đàn ông này đã mở miệng giúp đỡ, chi bằng nhân tiện nắm lấy cái phao cứu sinh này, để

anh ta giúp thì giúp cho chót. Nguồn tài nguyên đặt trước mặt, cần phải

biết cách nắm lấy và lợi dụng.

Nghĩ đến đây, Tiêu Tinh vội nở nụ cười, lễ phép nói: “Tôi

không quen chỗ này lắm, ở đây có khách sạn nào tốt? Giá cả không quá

đắt, sạch sẽ một chút, tôt nhất là gần khu phố người Hoa, anh có thể gợi ý giúp tôi được không? Cảm ơn anh”. Nói rồi cô còn nở nụ cười ngọt

ngào.

Người đàn ông run run khóe miệng, dường như không quen lắm với sự khác biệt hình tượng quá lớn của Tiêu Tinh.

Sau một hồi im lặng anh ta mới nói: “Tôi đưa cô đi”.

Vốn dĩ chỉ muốn nhở anh ta giới thiệu khách sạn nào tốt 1

chút rồi tự bắt xe đi, không tham vọng anh ta sẽ đưa đi. Không ngờ anh

ta lại nói “tôi đưa cô đi” khiến Tiêu Tinh không biết phản ứng thế nào,

đế tận khi anh ta giơ tay ra đỡ hành lý, cô mới giật mình bừng tỉnh,

“Vậy thì cảm ơn anh quá, thật sự cảm ơn anh”.

“Không có gì”.

Trước sự cảm động rơi nước mắt của Tiêu Tinh, giọng nói của

anh ta vô cùng bình tĩnh. Nói rồi anh ta đưa ô cho Tiêu Tinh, đỡ hành lý trên tay cô, quay người đặt vào trong xe.

Cán ô vẫn còn lưu lại hơi ấm củ