
ành khẩn.
Thẩm Quân Tắc im lặng nhìn cô, khuôn mặt không chút biểu cảm, sau đó quay người đi vào thang máy.
Hai người đến tầng năm thì dừng lại, Thẩm Quân Tắc đưa Tiêu Tinh đến phòng đã đặt, quẹt thẻ mở cửa, nhân tiện bật đèn.
Tiêu Tinh theo anh vào phòng, lúc ấy mới phát hiện khách sạn
này quả thật rất sang trọng. Một chiếc giường đôi ngoại cỡ đặt ở giữa,
chiếc chăn màu vàng có in hình hoa văn nho nhã, trong phòng còn trải
thảm rất dày, cùng tông màu với rèm cửa, sofa, ga trải giường. Căn phòng được bài trí rất ấm áp, dễ chịu, còn có chút không gian lãng mạn, ngay
cả cốc trên bàn cũng là cốc đôi. Căn phòng VIP này rõ ràng là được thiết kế dành riêng cho các đôi tình nhân.
Tiêu Tinh không kìm được nhìn về phía người đàn ông trước
mặt. Khuôn mặt anh tuấn của anh ta lúc nhìn nghiêng vẫn toát ra vẻ hờ
hững thờ ơ, dường như trên trán còn viết dòng chữ “Sinh vật này rất hung dữ, đừng lại gần”. Với tính cách đó của anh ta, cho dù có người yêu
cũng không lãng mạn đến mức đưa đối phương đến khách sạn, cũng không
biết anh ta làm thẻ hội viên làm gì.
Tiêu Tinh đang hoài nghi thì đột nhiên Thẩm Quân Tắc ngoảnh đầu lại: “Đặt vali ở đây nhé!”.
Tiêu Tinh vội vàng cười và nói: “Được, cảm ơn anh”.
Thẩm Quân Tắc quay người lại, rảo bước đi đến trước mặt cô,
bình tĩnh nói: “Cô tạm thời ở đây một đêm, tôi sẽ về nói lại với Thẩm
Quân Tắc, bảo cậu ta ngày mai đến đón cô”.
…
Thẩm Quân Tắc dám nói câu này, dĩ nhiên là đã chuẩn bị rất sẵn sàng.
Theo hiểu biết của anh ta lúc này, Tiêu Tinh là một cô gái
đơn thuần, không có nhiều mưu mô, trung thực thẳng thắn, tính cách có
chút nóng nảy, đôi lúc… Thông thường là lúc cầu xin người khác, cô cũng
làm ra vẻ hiền thục, mỉm cười rất ngọt ngào, dĩ nhiên, điều đó có thể
coi là tâm thần phân liệt, tạm thời bỏ qua không tính.
Về bản chất, cô vẫn là cô nữ sinh trung thực thẳng thắn, là người rất dễ đối phó.
Cũng chính vì tính cách yêu hận không rõ ràng này của Tiêu
Tinh, Thẩm Quân Tắc mới nhắm mắt nói bừa như thế. Bởi vì anh ta dám chắc rằng Tiêu Tinh ghét “Thẩm Quân Tắc” như vậy, chắc sẽ không để mình phải chịu thiệt thòi đến sống ở nhà họ Thẩm.
Thẩm Quân Tắc ngoài miệng nói “bảo Quân Tắc đến đón cô”, thực ra chỉ muốn cô nhớ lại sự thật Thẩm Quân Tắc đã cho cô leo cây, từ đó
khắc sâu ấn tượng không tốt với Thẩm Quân Tắc, đến nỗi cắt đứt tất cả
mọi khả năng cô vào nhà họ Thẩm.
Tiêu Tinh hoàn toàn không biết mưu đồ trong đầu Thẩm Quân Tắc hoàn hảo như thế nào, lúc này cô đang buồn cúi đầu, do dự không biết
phải làm thế nào.
Bảo Thẩm Quân Tắc đến đón?
Tiêu Tinh nghĩ đi nghĩ lại, thấy không cần thiết phải làm như thế.
Lúc nãy ở sân bay thì mỏi cổ ngóng chờ anh ta, nhưng anh ta
không xuất hiện. Bây giờ thì hoàn toàn không muốn nhìn thấy anh ta nữa.
Huống hồ cô đã nhắn tin đầy bạo lực để trút giận tên họ Thẩm
ấy, hả hê chửi hắn một trận, lại còn nói sẽ xâm phạm đến an toàn thân
thể hắn, nói thì rất hung hăng nhưng nếu gặp mặt thật rồi thì cô không
dám ra tay. Với dáng người mảnh mai của cô, bị người ta cho một cái bạt
tai là đã lệch cả người rồi, huống hồ cái tên Thẩm Quân Tắc kia, xem ra
nhân phẩm cũng chẳng ra gì. Quân tử động khẩu không động thủ, với hạng
tiểu nhân ấy, không cần mở miệng, một tin nhắn là có thể bảo hắn biến
đi, không cần thiết gặp mặt.
Quan trọng hơn là Tiêu Tinh cũng không muốn sống ở nhà họ.
Nghe nói cả nhà họ sống trong một khu vườn lớn, ông nội, bác trai bác
gại, chú thím, bao nhiêu người như vậy, Tiêu Tinh đến đó cũng không thấy tự nhiên.
Nghĩ đến đây, Tiêu Tinh vội nói: “Không cần phiền phức đâu,
tạm thời tôi sống ở đây, vài ngày nữa khai giảng rồi sẽ chuyển ra ngoài
sống”.
Thẩm Quân Tắc đưa cho Tiêu Tinh một sợi dây thừng, quả nhiên cô đã ngoan ngoãn bò theo sợi dây thừng đó.
Mặc dù đã sớm biết trước câu trả lời nhưng Thẩm Quân Tắc vẫn
thản nhiên như không, lạnh lùng nói: “Thế cô định ở lại đây bao lâu?”.
Tiêu Tinh nghĩ một lúc rồi nói: “Ừm… khoảng một tuần”.
Thẩm Quân Tắc gật đầu, “Cũng được, lát nữa tôi sẽ xuống dưới gia hạn phòng cho cô. Cô cứ yên tâm sống ở đây một tuần rồi tính”.
Tiêu Tinh vội vàng lắc đầu nói: “Thế sao được, cứ để tôi tự trả tiền đi, hôm nay đã phiền anh lắm rồi”.
Thẩm Quân Tắc bình tĩnh nói: “Quân Tắc không đến đón cô, cứ coi như là tôi… thay cậu ấy trả”.
“Chuyện này… “, Tiêu Tinh do dự gãi đầu. Nhưng nghĩ lại sự
xui xẻo của cô đều là do Thẩm Quân Tắc gây ra, để Thẩm Quân Tắc trả
tiền, dĩ nhiên cô thấy rất thoải mái. Điều này… tuyệt đối có thể!
“Vậy thì cảm ơn anh”. Tiêu Tinh cười rất vui vẻ.
“Không cần khách sáo”. Thẩm Quân Tắc nhìn khuôn mặt lanh lợi
của cô, không khỏi nhớ lại cảnh tượng cô hùng hổ chống nạnh chửi bới,
anh cố gắng kìm nén cơn co giật ở miệng, im lặng một lúc rất lâu mới xé
một tờ giấy nhớ trên bàn, viết một dãy số đưa cho cô, “Sau này có khăn
gì, cô có thể tìm tôi”.
“Vâng”. Tiêu Tinh vội vàng cầm tờ giấy anh đưa cho, cẩn thận nhét vào ngăn kéo.
Thẩm Quân Tắc thấy người cô ướt sũng, nước không ngừng chảy
từ tóc xuống, dáng vẻ rất đáng thương, không kìm được nói: