Old school Easter eggs.
Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323940

Bình chọn: 7.00/10/394 lượt.

xỉu người trông cửa, đang muốn chạy trốn, không ngờ

thẳng tắp đụng phải một người.

“Gấp như vậy, ngươi muốn đi đâu?” Người nọ một tay chế trụ cổ tay

phải của nàng, nghi hoặc nói, “Không đúng, ngươi không phải Đại Nha!”

“Đáng chết!” Diệp Quân Lan đạp mạnh một cước, tay phải nhanh nhẹn

thoát khỏi tay người nọ đang nắm, tiếp theo tay trái vận lực thẳng tắp

đánh về phía người nọ.

Người nọ cũng không sợ, lắc mình một cái, lui một bước, sau đó nhanh chóng sáp lên, đưa tay so chiêu cùng Diệp Quân Lan.

Hai người ngươi tới ta lui mấy chiêu, Diệp Quân Lan mới cảm thấy

không đúng, người này chiêu thức tại sao giống Tu Nhân như vậy? Nghi ngờ hỏi: “Ngươi và Tu Nhân là quan hệ gì?!”

Người nọ rút lui mấy bước, dừng tay, ngạc nhiên nhìn nàng: “Người chẳng lẽ là Thiếu phu nhân? ! Vậy tại sao không giống a?”

Diệp Quân Lan gật đầu, nhìn hắn, một thân áo xanh, tóc buộc bằng mộc

trâm, nhìn như thư sinh nho nhã, giờ phút này há to miệng nhìn nàng,

cười nói: “Chẳng qua là Dịch Dung Thuật mà thôi.”

Người nọ chậc chậc sợ hãi thán phục, chắp tay: “Thiếu phu nhân thật là cao tay, Thư Hoa bội phục!”

“Thư Hoa? Là ngươi!” Diệp Quân Lan ngạc nhiên, thì ra là hắn chính là gián điệp mà Tu Nhân mai phục ở trại Bắc Sơn.

Thư Hoa gật đầu, nói: “Chính là Thư Hoa! Bây giờ phiền Thiếu phu nhân cùng Thư Hoa xuống núi! Không biết Thiếu phu nhân có thể tin Thư Hoa

không?”

“Ta đương nhiên là tin ngươi!” Diệp Quân Lan ngưng mắt nhìn hắn, cười một tiếng, giờ phút này vô luận thế nào cũng phải đánh cuộc một lần

rồi!

Đại sảnh, hai người vẫn vui đùa như trước, song ai cũng biết giờ phút này bọn họ chẳng qua chỉ đang kéo dài thời gian riêng của mình mà thôi.

Đại đội nhân mã của Khâu Nhẫn đã thừa dịp đêm tối tuyết lớn để xuống

núi, còn lại phần nhỏ mai phục trong sơn trại, đợi chờ một kích mạnh

nhất cuối cùng.

Mã Văn Tài cũng không vội, chậm rãi uống rượu, chờ đám người kia mang Diệp Quân Lan ra khỏi sơn trại, hắn mới có thể thoát thân.

Một người lảo đảo chạy vào, cả người đầy máu, từng bước từng bước rốt cục ngã ngửa nơi cửa chính.

Đôi mắt Khâu Nhẫn mãnh liệt co rụt lại, ném vò rượu, lập tức đứng

dậy, bước về phía người nọ, đỡ y lên, y chính là huynh đệ mai phục ở sơn trại, giờ phút này người nọ hơi thở yếu ớt, hắn cũng bất chấp có Mã Văn Tài ở đó, vội vàng quát: “Có chuyện gì vậy?‘’

Người nọ dùng hết toàn lực mở mắt ra, bàn tay đầy máu túm lấy ống tay áo Khâu Nhẫn, giọng nói yếu ớt: “Đại đương gia. . . . . . chúng đánh

bất ngờ. . . . . . Các huynh đệ đều. . . . . .chết rồi . . . . . .” Nhẹ

buông tay, cũng không còn hơi thở nữa.

Khâu Nhẫn trừng lớn mắt, làm sao lại vậy? Quay đầu nhìn về phía Mã

Văn Tài, thấy hắn vẫn đang uống rượu như cũ, khóe miệng mỉm cười. Trong

lòng không khỏi sinh ra một loại sợ hãi, sẽ không, làm sao có thể như

vậy, vốn dĩ chuyện gì cũng nằm trong tính toán của hắn, hơn nữa Diệp

Quân Lan còn đang trong tay hắn!

Nhưng đúng lúc này…..

“Không hay rồi! Đại đương gia, vị cô nương kia biến mất rồi!” Một vị phụ nhân chạy vào, quỳ rạp xuống trước mặt Khâu Nhẫn.

Khâu Nhẫn lui về phía sau mấy bước, ngã ngồi trên ghế, nhìn về phía

Mã Văn Tài, đột nhiên vỗ tay cười to: “Giỏi cho Mã đại tướng quân! Ta

thua rồi!”

Mã Văn Tài thản nhiên đứng dậy, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, cánh môi mỉm cười, chắp tay nói: “Đa tạ!”

Sau đó, một thiếu niên mặc khôi giáp màu trắng đi vào, quỳ một gối

xuống nói: “Toàn bộ Bắc Sơn hơn một ngàn hai trăm cường đạo, trừ Ngọc Vô Hạ mất tích, còn lại toàn bộ đều đã bị bắt, xin chủ tử xử trí!”

“Không cho bất kì ai sống sót!” Mã Văn Tài phân phó nói, “Về phần

Khâu Nhẫn, phế đi công phu của hắn, trói lại. Còn Ngọc Vô Hạ, mau tìm

cho ta!”

Nói rồi hắn cầm lấy cây dù đang đặt một bên bung ra, chậm rãi đi vào trong tuyết.

“Dạ!” Thiếu niên kia đứng lên, nhìn mặt mũi, chính là Bạch Hằng. Edit: Tiểu Ngân

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Trong mật đạo nhỏ hẹp tối tăm, Thư Hoa cầm trong tay một cây đuốc,

bước nhanh đi ở đằng trước dẫn đường. Diệp Quân Lan theo sát phía sau.

Trong mật đạo tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân của hai người.

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân Lan nghe thấy giọng nói cao hứng của Thư Hoa: “Đến rồi, chính là chỗ này!”

Theo ánh lửa, có thể nhìn thấy rõ ràng phía trên mật đạo có một lỗ

hổng chỉ đủ cho một người đi qua, bên kia tường có thềm đá dẫn tới.

Hai người giẫm lên thềm đá, từng bước từng bước đi lên.

Thư Hoa đẩy cửa, cửa mật đạo liền mở ra, một luồng sáng chiếu vào.

Thư Hoa đi trước ra ngoài, cẩn thận đánh giá bốn phía, không có ai,

mới quay đầu lại nói với Diệp Quân Lan đang ở trong mật đạo: “Thiếu phu

nhân, ra thôi!”

Diệp Quân Lan đang định ra ngoài, thì đột nhiên một trận nổ mạnh, mật đạo bỗng dưng chấn động kịch liệt, thềm đá đứt gãy, Diệp Quân Lan rớt

xuống, cũng may khoảng cách mặt đất không xa, Diệp Quân Lan thân thủ

không tệ, khi rơi xuống đất đã kịp thời ổn định lại thân thể.

Thư Hoa kinh ngạc nhìn Diệp Quân Lan rơi xuống mật đạo, cửa ra vào bị đá vụn cùng tuyết dày chắn lấp, bịt kín lối ra, hắn vội vàng hô: “Thiếu phu nhân, người không sao chứ?”