
i!”
Thân thể Mã Văn Tài run lên, ánh sáng trong mắt đen chấn động, một tay túm Thư Hoa trên mặt đất, chất vấn: “Quân Lan ở đâu?”
‘Nếu như không được, liền đánh hắn ngất xỉu, phải đưa hắn rời đi!’
Trong đầu Thư Hoa vang vọng lời nói của Diệp Quân Lan, thừa dịp toàn bộ
lực chú ý của Mã Văn Tài đều tập trung chất vấn mình, đưa tay dùng lực,
đánh hắn ngất xỉu.
Mã Văn Tài ngã xuống, Thư Hoa một tay tiếp được, điểm huyệt ngủ của
hắn, rồi quay đầu hướng về phía Mã Thống đang ở bên ngoài, hô to : “Tướng quân có lệnh, toàn quân trong năm phút phải lập tức rút lui!”
Mã Thống cảm thấy hơi lạ, nhưng thấy Thư Hoa cầm ấn tín của Mã Văn Tài ra, cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức lui binh.
Thư Hoa mang theo Mã Văn Tài, giục ngựa đi trước.
Mã Thống mang theo đại quân đi ở phía sau, chỉ nghe một tiếng ầm
vang, tuyết trên núi bắt đầu sụp đổ, nhanh chóng đổ xuống một mảng lớn
dưới chân núi, cuồn cuộn về phía đại quân Mã gia.
Cũng may Thư Hoa trở về kịp, mệnh lệnh rút quân thực hiện sớm. Đại
quân tăng nhanh tốc độ, rốt cục thoát khỏi phạm vi tuyết lở, trừ rất ít
người bất hạnh bị tuyết phủ, còn lại đều chạy trốn thành công.
Mã Thống trong lòng ngạc nhiên, âm thầm suy đoán tại sao Thư Hoa
biết, nhưng lại không có kết quả, đáy lòng hơi bất an. Giờ phút này cũng chỉ có thể chỉnh đốn lại quân đội trở về doanh trại.
Khi Mã Văn Tài tỉnh lại, thì đã trở về Mã phủ.
Giường ngủ quen thuộc, gian phòng quen thuộc, nhưng không có người quen thuộc.
“Thiếu gia, ngài đã tỉnh!” Giọng Mã Thống vang lên, mang theo chút lo lắng mơ hồ.
Mã Văn Tài cúi thấp đầu, sợi tóc rối rủ xuống khuôn mặt, giọng nói khàn khàn âm u: “Quân Lan đâu?”
“Thiếu phu nhân, còn chưa tìm được. . . . . .” Mã Thống nhìn công tử
nhà mình, cúi đầu, Bạch Hằng và Thư Hoa đã dẫn người đi tìm rồi, nhưng
đến nay vẫn không thấy bóng dáng Thiếu phu nhân, sợ là dữ nhiều lành ít. . . . . .
“Đi ra ngoài!” Mã Văn Tài nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm rách lòng
bàn tay hắn, máu chảy xuống, cắn răng, “Mã Thống, đừng để ta nói thêm
lần nữa!”
Mã Thống lui ra ngoài, cửa khép lại, chỉ nghe trong nhà vang lên một
tiếng thật lớn, sau đó tĩnh lặng, mơ hồ nghe được tiếng ngẹn ngào của
nam nhân.
Nam nhi có lệ không dễ rơi, chẳng qua là chưa tới lúc thương tâm thôi.
Chưa tới lúc thương tâm sao? Thiếu gia. Edit: Tiểu Ngân
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Diệp Quân Lan đi trong mật đạo tối, lẳng lặng chỉ nghe tiếng hô hấp cùng tiếng bước chân của mình.
Từng bước từng bước, nàng đi về phía trước, vốn mật đạp không hề dài
nhưng giờ phút này dường như không có điểm cuối. Nơi này không chút ánh
sáng, không cách nào biết được thời gian, chỉ có Diệp Quân Lan, hoặc là
thêm một Ngọc Vô Hạ.
Tuyệt vọng sao? Diệp Quân Lan hỏi mình, làm sao có thể không tuyệt vọng, chẳng qua nàng biết người kia đang đợi nàng.
Không khí trong mật đạo dần dần trở nên loãng đi, Diệp Quân Lan bắt
đầu hoa mắt chóng mặt, nhưng nàng biết nàng không thể dừng lại.
Khóe miệng mang theo một nụ cười khổ, có lẽ, giờ phút này nếu nàng
dừng lại sẽ sống được lâu hơn một chút, nhưng điều này cũng có nghĩa là
đem hi vọng sống đặt lên việc chờ người ta tới cứu.
Nàng rốt cục đi tới lối vào, lấy tay đẩy, lối vào bịt kín chặt chẽ,
xem ra Ngọc Vô Hạ đúng là tính toán đồng quy vu tận cùng nàng rồi.
Diệp Quân Lan lục lọi, từng chút từng chút, tay phải dường như chạm đến một vật nhô lên, giữ lấy thật chặt, xoay một lần.
Rầm ——
Bên trái mật đạo, lộ ra một tia ánh sáng mờ nhạt, nhìn kĩ hóa ra là
một lỗ hổng chỉ một người mới có thể đi lọt, một luồng không khí mới mẻ
tràn vào, nơi này hiển nhiên thông với bên ngoài.
Trên mặt Diệp Quân Lan lộ ra vẻ vui mừng. Ngọc Vô Hạ thật sự cho rằng mật đạo này chỉ có một cửa ra và một cửa vào thôi sao?
Chê cười, thỏ khôn còn có ba hang, huống chi là người chứ! Nghĩ như thế, liền chậm rãi đi vào.
Cửa đá nặng nề đóng lại, mang theo chút bụi bặm, cũng che mất thân ảnh Diệp Quân Lan, mật đạo một lần nữa khôi phục an tĩnh.
Ngọc Vô Hạ ngồi trong mật đạo, ôm chặt lấy mình, trong bóng tối thấy không rõ gương mặt.
Dưỡng khí càng ngày càng ít, thần chí ả càng ngày càng mơ hồ.
Muốn chết sao? Ngọc Vô Hạ hoảng hốt nghĩ, khóe miệng cong lên một nụ
cười châm chọc. Ả vậy mà lại bình tĩnh, ban đầu cũng bởi vì sợ chết mới
bán rẻ chính mình, hiện tại ả thế nhưng ngồi ở đây, trong mật đạo không
người lặng yên chờ chết.
Thật là châm chọc mà! Ả ngẩng đầu lên, ánh mắt mê mang xẹt qua một
tia tàn nhẫn, đáng tiếc, không biết có tới kịp hay không ? Hi vọng tới
kịp!
Một hai ba, trong lòng thầm đếm.
Ầm ầm ầm———-
Tiếng nổ giống với khi trước, một tiếng lại một tiếng vang lên, mật
đạo không ngừng chấn động, những tảng đá cùng tầng cát liên tục nện
xuống.
Ngọc Vô Hạ chỉ ngồi lẳng lặng, không nhúc nhích. Đột nhiên cuồng tiếu, Diệp Quân Lan, ả không tin nàng ta có thể chạy thoát!
Cho nên, chúng ta cùng chết a! Tiếng cười điên cuồng dần dần hóa
thành cười nhẹ, đè nén nơi cổ họng, ả chậm rãi khép mắt lại, chúng ta sẽ gặp lại trên hoàng tuyền!
Lúc này, Diệp Quân Lan đang đi trong một mật đạo khác.
N