Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323951

Bình chọn: 7.5.00/10/395 lượt.

hiêu đãng đã gần trăm năm.

Nàng đi đến một thời đại, là một nơi vô cùng rối loạn, nàng từng học

qua lịch sử, nên đương nhiên biết mình đang ở thời Đông Tấn.

Diệp Quân Lan không chỉ một lần cảm thán, may mắn bây giờ nàng là cô

hồn dã quỷ, người bình thường không nhìn thấy nàng. Không phải nàng khoe khoang, nhưng thân thể của nàng trước kia bộ dáng thật sự không tệ,

hiện tại hồn phách cũng kế thừa điểm này.

May mắn, nàng là cô hồn dã quỷ, ở nơi thời loạn lạc này, nam tử còn khó bảo toàn, huống chi một nữ tử như nàng.

Trong thời loạn lạc không đáng tiền nhất chính là mạng người.

Diệp Quân Lan từng đứng trên cổng thành, nhìn về chiến trường cách đó không xa.

Bốn phía báo hiệu bất ổn, trống trận nổ vang, sát khí rung trời, máu chảy thành sông.

Nàng nhìn thấy vô số hồn thiêng của tướng sĩ không biết ngày đêm mà quanh quẩn trên chiến trường, thật lâu chưa từng phiêu tán.

Nàng nhìn thấy vô số xác chết hóa thành từng đống xương khô, sau đó cùng cả vùng đất hòa hợp thành một thể.

Nàng không thể không cảm thấy bi ai, chiến tranh quả nhiên là chuyện

ngu xuẩn nhất, nhưng loài người lại thích nhất làm chuyện ngu xuẩn này.

Nhất tướng công thành vạn cốt khô, quả nhiên không giả.

Nhất tướng công thành vạn cốt khô : ý nói khi chiếm được một

thành lũy nào đó thì đã có hàng vạn binh lính tướng sĩ phải bỏ mạng để

đổi lấy.

Nhưng, nàng là linh hồn, sẽ không rơi lệ.

Diệp Quân Lan từng đứng ở trên đường lớn, nhìn thoáng qua mọi người chạy nạn.

Song bọn họ không nhìn thấy nàng.

Nàng tận mắt nhìn thấy có người chết đói ở đầu đường, mà có người ở trong phủ mỗi ngày đều có thức ăn ngon, món ngon.

Cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường đầy xác chết (*). Đỗ Phủ nói rất hay!

(*) kẻ quyền quý ăn chơi xa xỉ và cảnh thê thảm người nghèo chịu rét chết đói trên đường phố.

Diệp Quân Lan cái gì cũng không thể làm, cái gì cũng làm không được.

Nàng biết, nàng chỉ là khách qua đường, chỉ là khán giả.

Nàng nhìn thấy mênh mông muôn dân trăm họ bi ai, nhìn thấy chúng sinh bi thương, nhưng lại không thể giúp sức.

Nàng không cứu được bọn họ, nàng ngay cả chính mình cũng không cứu nổi.

Như vậy, nàng chỉ có thể mang một chút tâm tình mong ước.

Cầu nguyện cho người kiếp sau, được về cõi Phật, thân như ngọc lưu

ly, trong ngoài trong suốt rõ ràng, sạch sẽ không chút vết nhơ.

Thời gian gần trăm năm, chỉ chớp mắt, đã trôi qua rồi.

Trí nhớ đã già đi, ngay cả mình là ai nàng cũng đều quên mất.

Không ai có đủ khả năng để vĩnh viễn nhớ rõ ai.

Nàng đã thấy nhiều thăng trầm, sinh ly tử biệt, tâm tình càng ngày càng bình thản, lạnh lùng.

Đương nhiên, nhìn thấy bản thân lãnh đạm thế này cũng là một loại bi ai.

Mùa xuân năm đó, chính là tiết hoa đào nở rộ, Diệp Quân Lan gặp một bé trai.

Đứa bé ba tuổi, ánh mắt trong sáng trong suốt, bên cạnh là một vị phu nhân xinh đẹp cùng một nam tử tuấn lãng.

Phu nhân yêu thương nhìn con trai của mình, nam tử ôn nhu nhìn thê tử.

Thật sự là một gia đình hạnh phúc! Nàng nghĩ như thế, hạnh phúc đến mức nàng có chút ghen tỵ.

Thật buồn cười, trí nhớ rõ ràng đã sớm mơ hồ, thế nhưng lại cố tình nhớ rõ cảm giác ghen ghét này.

Diệp Quân Lan nhìn hài tử kia, song nó không nhìn thấy nàng.

Có chút tiếc nuối, hiếm khi được nhìn thấy một đứa bé có ánh mắt xinh đẹp tinh khiết đến vậy.

Hắn vẫn được bảo hộ vô cùng tốt, có một mẫu thân ôn nhu, một phụ thân yêu thương, cùng một gia đình hạnh phúc.

Mà tất cả những điều này cho tới bây giờ nàng chưa từng có, cũng như chưa từng hy vọng xa vời sẽ có được.

Nàng chỉ là một đứa bé không nên tồn tại, nếu như không phải nàng có

một đầu óc có thể đánh giá, nàng đã sớm không thể tồn tại rồi, nàng đã

sớm nhìn thấu cảnh ngươi lừa ta gạt, sớm vứt bỏ hồn nhiên.

Thật muốn nhìn xem đôi mắt đẹp này bị lây nhiễm những màu sắc khác, Diệp Quân Lan tàn độc nghĩ, không biết lúc đó sẽ ra sao đây?

Ngược lại nàng cảm thấy bi ai, hóa ra một trăm năm này vẫn không phai mờ được oán niệm trong lòng mình, nó ẩn quá sâu, trong lúc vô tình lại

xúc động trồi lên.

Nàng nhìn đứa bé kia một cái, hi vọng lần sau gặp lại, vẫn có thể

nhìn thấy ánh mắt trong suốt tinh khiết như vậy, đừng để cho nàng hoàn

toàn tuyệt vọng với thế giới này a!

Lần thứ hai gặp mặt, đứa bé đã có bắt đầu có hình dáng hiếu niên,

cũng có thể nhìn thấy nét hào hoa phong nhã sau này, trên khuôn mặt góc

cạnh vẫn còn chút non nớt, nhưng ánh mắt lại không còn trong suốt nữa.

Khi đó, Diệp Quân Lan giật mình, dường như cảm thấy quen thuộc, nhiều năm như vậy, chuyện nàng học được tốt nhất sợ rằng chính là lãng quên.

Sau đó, từ từ suy nghĩ đến mùa xuân năm ấy, gặp đứa bé kia.

Quả nhiên, thời gian là thứ đáng sợ nhất, có thể đem một đứa bé hồn

nhiên biến thành một thiếu niên lạnh lùng, cuồng ngạo như hôm nay.

Ha ha, thì ra là tất cả mọi người đều giống nhau, sẽ từ từ thay đổi, không còn như ban đầu nữa.

Điều này thật sự đáng buồn!

Nàng quyết định rời khỏi nơi này, đi chỗ khác dạo chơi một chút.

Nhưng mà, lại nói, hiệu suất của Địa phủ kia làm sao vậy, bây giờ còn chưa đến đưa nàng đi đầu thai?!

Có lẽ Đ


Polly po-cket