
cũng bị thương
khắp người.
"Cô ấy sẽ không!" An Nặc Hàn bình tĩnh nhìn
về Tiêu Vi đang đứng trên đỉnh núi, lắc đầu: "Không có một ai có thể khiến
cô ấy từ bỏ mạng sống của chính mình."
"Thế nhưng... vì sao chị ấy lại đứng chỗ
này?"
"Chúng ta đi thôi, thấy chúng ta ở đây, không
chừng cô ấy sẽ nhảy xuống thật."
Sau khi bọn họ đi xa, An Nặc Hàn lại quay đầu lại nhìn
đỉnh núi, Tiêu Vi vẫn còn đứng nơi đấy.
Nhìn phong cảnh dưới chân núi, anh biết Tiêu Vi vẫn không
vất xuống được khoảng hồi ức kia.
Thế nhưng cảnh vẫn còn như năm ấy, nhưng anh mãi mãi
sẽ không cùng cô đi xem được nữa.... bởi vì người đáng để anh bảo vệ, chỉ có
một người.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Mạt Mạt còn chưa tỉnh ngủ, An
Nặc Hàn đã lôi cô từ trong chăn ra.
"Chuyện gì đấy! Em còn chưa dậy mà!" Cô vùi
đầu vào trong chăn.
"Đưa em đi một nơi."
"Nơi nào?"
"Đi Hy Lạp, bỏ trốn!"
"Cái gì?" Mạt Mạt ngồi phắt dậy. "Anh
nói cái gì?"
"Suỵt! Thừa lúc bọn họ không ở đây, anh đưa em đi
Hy Lạp. Chỉ có hai người chúng ta..."
Mạt Mạt ngừng suy nghĩ trong ba giây, lập tức đứng dậy
mặc quần áo.
Sáng sớm tinh mơ ngủ dậy bỏ nhà trốn đi, thật quá lãng
mạn!
...
Tất cả tựa như một giấc mơ, dưới tán cây ngô đồng, ánh
sáng loang lổ, anh cầm tay cô đi qua con đường rừng nhỏ, đi vào một giáo đường
cổ kính. Bọn họ đứng dưới tượng thần Athena nắm chặt tay nhau.
Một hôn lễ đơn giản nhất, không có lễ phục, không có
hoa tươi, không có âm nhạc, không có tiếng vỗ tay, thậm chí không có cha xứ...
Thế nhưng hai người có tình yêu, tình cảm vĩnh viễn
không phai mờ...
Cho dù tương lai có ra sao, trong đường đời anh vững
vàng nắm tay cô, không xa cách.
Ngoại truyện tuần trăng mật
Hong Kong là một viên minh châu Đông phương trong
truyền thuyết.
Một trăm năm nằm dưới ách thống trị của thực dân,
khiến thành phố quốc tế này phần lớn có rất nhiều câu chuyện truyền kỳ động
lòng người.
Đi trên con đường đông chật người, ngẩng đầu nhìn
những ngôi nhà chọc trời dày đặc xung quanh, Mạt Mạt sớm quen với cảnh
Australia trống trải hơi cảm thấy không quen, bám chặt cánh tay An Nặc Hàn, chỉ
sợ anh bị dòng người đẩy đi.
Hôm qua An Nặc Hàn đã đưa cô tới cảng Victoria, cảnh
đêm nơi ấy rực rỡ ánh đèn như thơ như mộng, khiến cô không kìm được khen ngợi
sự phồn hoa diễm lệ của Hong Kong.
Nơi này ngày hôm nay vô cùng hỗn loạn, người đi đường
ngập đầy hơi rượu.
Bên đường có một người phụ nữ ăn mặc rất lộ liễu, kẹp
trong tay một điếu thuốc, đôi mắt không ngừng đong đưa.
"Anh Tiểu An, đây là chỗ nào?" Mạt Mạt tò mò
nhìn xung quanh hỏi.
"Phố Portland." An Nặc Hàn nói với cô:
"Đây là nơi nổi tiếng rồng rắn hỗn tạp ở Hong Kong, nơi nổi tiếng về vui chơi
và gái.”
"À!" Cô nhìn mấy tấm biển muôn màu muôn vẻ
xung quanh, hộp đêm, quán mạt chược, khách sạn theo giờ.
"Vì sao muốn đưa em tới nơi này?" Ở đây cũng
không có chỗ nào thăm quan du lịch hết, chẳng lẽ An Nặc Hàn đưa cô tới nơi này
là muốn học tập chút kinh nghiệm phát triển sự nghiệp giải trí.
An Nặc Hàn nói với cô: "Em biết không, khi còn bé
anh thường lén chạy tới nơi này..."
"Vì sao?"
"Bởi vì nơi này từng có rất nhiều truyền
kỳ." An Nặc Hàn đưa Mạt Mạt vào một hộp đêm. Người đứng quầy pha chế rượu
đúng là một mỹ nữ thời thượng, mái tóc dài nhuộm vàng sáng bóng mềm mại, trên
người tản ra một thứ gì đó khiến người ta vui vẻ nhiệt tình...
"Muốn uống gì?" Người pha chế rượu hỏi.
"Lửa cháy đốt tình." Thấy người pha chế rượu
sửng sốt quay sang nhìn anh, An Nặc Hàn nói: "Có người nói loại rượu này
vô cùng đặc biệt, chỉ có hộp đêm các cô mới có."
"Đúng vậy, tôi phải nhắc nhở anh, rượu này rất
mạnh."
"Không sao, tôi rất muốn thử xem."
Không lâu sau, một ly rượu được bưng lên. Trên nền
rượu đỏ tươi đốt lên một ngọn lửa vàng rực.
Mạt Mạt lần đầu tiên nhìn thấy rượu như vậy.
"Rượu này thật đặc biệt!"
Mỹ nữ pha chế rượu cười nói: "Khi thầy tôi dạy
tôi cách pha chế nó còn kể cho tôi nghe chuyện xưa của An Dĩ Phong."
"An Dĩ Phong?” Mạt Mạt suýt nữa bật người dậy,
may là An Nặc Hàn lặng lẽ kéo tay cô.
"Mọi người ở Hong Kong đều từng nghe đến người
đàn ông này. Ông ấy là lão đại cấp bố già cuối cùng của Hong Kong. Sau khi ông
ta chết đi, Hong Kong biến thành một xã hội được cai trị bằng pháp luật chân
chính!"
An Nặc Hàn cười cười, nắm tay đặt lên trên ly rượu,
ngọn lửa vì không có oxy dẫn cháy nên dần tắt. Anh nâng ly rượu, uống hết một
hơi...
Mỹ nữ pha chế rượu thấy anh uống một hơi hết một ly,
tiếp tục nói: "Ông ta thích uống loại rượu này nhất, thường ngồi chỗ này
uống cả một đêm. Ông ấy nói loại rượu này đủ nóng bỏng, đủ hấp dẫn, cực kỳ
giống một người phụ nữ..."
"Phụ nữ?" Mạt Mạt nghe thế liền cảm thấy dạt
dào hứng thú. "Ông ấy thích người phụ nữ ấy sao?"
"Có người nói, ông ấy đã từng thích một nữ cảnh
sát. Vì nữ cảnh sát ấy mà ông ấy còn không muốn cả mạng sống. Thế nhưng nữ cảnh
sát đấy lại lừa ông ấy... Từ đấy về sau ông ấy không còn tin vào tình yêu...
Đàn bà đối với ông ta chỉ là phù du mà thôi."
"Thêm một ly nữa!" An Nặc Hàn nói.
Nhân lúc mỹ nữ pha chế rư