
ợu quay người đi pha rượu,
Mạt Mạt tới sát bên tai anh hỏi: "Nữ cảnh sát ấy có phải cô Tiểu Thuần
không?"
"Đúng." An Nặc Hàn nhỏ giọng nói.
Mạt Mạt đang cười thầm, chợt có một người phụ nữ tuy
tuổi không còn trẻ nhưng rất ý nhị đi vào.
Khi đi ngang qua hai người, bà nhìn chằm chằm vào Mạt
Mạt rất lâu, đảo mắt thấy An Nặc Hàn lại càng thêm hoảng hốt.
Nhưng bà ấy không nói một câu nào, đi vào bên trong.
Sau khi người phụ nữ ấy đi rồi, Mạt Mạt hỏi mỹ nữ pha
chế rượu. "Bà ấy là ai vậy?"
"Chị Thu là một người phụ nữ thép, bản thân có
rất nhiều cửa hàng, người Mạch Quảng. Chẳng qua bà ấy chưa từng kết hôn, bà ấy
luôn nói: mấy năm nay đàn ông tốt chết hết rồi! Có người nói bà thích Hàn Trạc
Thần, có phải thật hay không cũng không biết."
"Hàn Trạc Thần?"
"Đúng vậy, nghe nói ông ấy vô cùng đáng sợ, người
hai giới hắc bạch nghe thấy tên ông ta đều sợ đến rùng mình... Thế nhưng đàn bà
vẫn say đắm ông ta như thường, người trước ngã xuống người sau lại tiến
lên..."
Buổi tối hôm ấy, Mạt Mạt lại được nghe rất nhiều câu
chuyện từ hộp đêm. Cô chưa bao giờ biết bố cô lại là một người đàn ông vô cùng
đáng sợ, người hai giới hắc bạch nghe đến tên ông đều sợ đến phát run...
***
Do nghe kể chuyện quá say sưa, khi Mạt Mạt và An Nặc
Hàn trở lại khách sạn đã là quá nửa đêm.
Hong Kong vào ban đêm màu sắc long lanh huyền ảo, càng
thể hiện sức quyến rũ của thành phố tấc đất tấc vàng này.
Đứng trên ban công tầng ba sáu, gần như thu được hết
nửa hòn đảo nhỏ vào trong tầm mắt, cảnh vật quen thuộc dậy lên nhiều hồi ức thời
còn niên thiếu.
An Nặc hàn rất ít khi đề cập tới quá khứ của bản thân,
kể cả với Mạt Mạt cũng không biết anh đã từng là một đứa con riêng không có bố,
anh đã từng bị người đời chê cười, sỉ nhục... Anh còn từng khờ dại tôn sùng
người kia...
An Nặc Hàn cười tự giễu.
Một đôi tay mảnh khảnh ôm lấy eo anh, bàn tay nhỏ bé
vòng qua trước người anh đan vào nhau.
Mùi hương hoa hồng lan tỏa từ trên cơ thể mềm mại.
"Anh Tiểu An... Anh đang suy nghĩ gì thế mà nhập
thần đến vậy?" Sau lưng anh vang đến một câu hỏi khẽ khàng, giọng nói mềm
mại kéo luồng suy nghĩ hơi sầu muộn của anh quay về.
"Nhớ lại khi anh còn bé."
"Khi anh còn bé? Có chuyện gì thú vị sao?"
Mạt Mạt chớp mắt mong chờ nhìn anh.
An Nặc Hàn suy nghĩ thật lâu, cười nói: "Có! Có
một chuyện rất thú vị! Khi anh còn bé có một thần tượng, anh sùng bái người ấy,
thích người ấy, chỉ cần nghe tên người ấy thôi mà chẳng hiểu vì sao cũng có thể
hưng phấn. Năm anh chín tuổi, mẹ bỏ việc cảnh sát, muốn đưa anh rời khỏi Hong
Kong. Trước khi đi, chẳngvì lý do gì mà anh cứ muốn gặp người ấy, muốn người ấy
nói chuyện với anh, nói cái gì cũng được. Vì vậy anh bèn lén chạy tới phố
Portland, nơi người ấy thích đến nhất, lượn đi lượn lại ở cửa các hộp đêm liên
tục ba ngày, cuối cùng cũng đợi được người ta. Khi đó thời tiết vô cùng nóng,
anh thấy bóng lưng người ấy, phấn chấn đến nỗi máu cũng sôi trào. Anh vừa tới
vừa định nói với người ấy vài lời, một thuộc hạ dưới quyền người ấy đã kéo áo
anh hỏi anh muốn làm gì. Anh nói muốn người ấy ký tên cho anh... Thuộc hạ của
người ấy cười sằng sặc, quăng anh ra đến 3 mét bên ngoài. Đến khi anh đứng lên
thì người ấy đã đi xa rồi, từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn anh một cái...
Nhưng anh lại vui vẻ cực kỳ, quấn quýt mẹ nói đi nói lại về cảnh tượng lúc ấy,
nói rằng người rất cool. Mẹ anh không hề nói gì, cúi đầu dùng nước khử trùng
lau vết máu trên đầu gối anh, băng bó vết thương...”
Khi nói tới đây, khóe miệng của An Nặc hàn nhếch lên
tạo thành một nụ cười.
Mạt Mạt cũng không nhịn được, cười nói: "Anh Tiểu
An, không ngờ anh cũng có lúc ngây thơ như thế, khó trách anh muốn tới phố
Portland? Có phải anh vẫn muốn tìm người ta ký tên cho không?"
An Nặc Hàn không hề trả lời.
"Người ấy tên là gì? Làm nghề gì?" Mạt Mạt
khờ khạo nghĩ: Cô nhất định phải giúp An nặc Hàn tìm được thần tượng của anh,
lấy chữ ký, thực hiên nguyện vọng của anh!
An Nặc Hàn nhìn về một nơi xa xăm, thong thả mở lời.
"Người ấy tên là An Dĩ Phong..."
Mạt Mạt ngây ngẩn, cố gắng thoát khỏi trạng thái hỗn
loạn để ngẫm nghĩ về thông tin mới nghe được
"Chính thế! Có phải là một chuyện rất thú vị
không?"
"Khi anh chín tuổi, chú Phong vẫn còn không nhận
ra anh?" Đây chẳng phải đồng nghĩa với việc An Nặc Hàn không phải con ruột
của ông sao. Thế nhưng rõ ràng hai người rất giống nhau.
"Càng thú vị hơn là vào một buổi sáng, anh thấy
quần áo ông không chỉnh tề đi ra từ phòng mẹ anh... Ông nói cho anh biết ông là
bố ruột của anh."
Mạt Mạt nhìn An Nặc Hàn giống như lần đầu biết anh.
Cô phát hiện ra phía sau sự dịu dàng và cẩn thận của
anh hình như có rất nhiều vết thương không cách nào bù đắp được. Cô bỗng nhiên
nảy sinh ra một loại tình cảm đặc biệt, không đơn thuần chỉ muốn được anh che
chở chăm sóc, mà lại càng muốn bảo vệ anh, an ủi anh.
An Nặc Hàn quay người lại, vỗ vai Mạt Mạt. "Đã
khuya rồi, em chắc đã mệt. Đi ngủ đi!"
"Vậy còn anh thì sao?" Cô hỏi
"Anh đi tắm."
"Em giúp anh kỳ lưng."
...
Trong phòng