
, chỉ tới kỳ
nghỉ mới thường tới nơi này."
"Thế ạ!" Là khách quen, cũng khó trách.
Cô vừa mới ngồi xuống một chiếc ghế dài giống như ghế
massage thì nghe thấy ông chủ kia hỏi An Nặc Thần: "Cậu có muốn xem qua sổ
sách tuần này chút không ạ?"
Cô có phần hơi mơ hồ.
An Nặc Hàn thản nhiên hỏi: "Bố tôi xem
chưa?"
"An tiên sinh nói cậu đã tốt nghiệp rồi, mọi
chuyện nơi này đều giao lại cho cậu."
"Ừm, đưa tôi xem."
"Vâng!"
Vị "ông chủ" kia vừa đi ra ngoài, An Nặc Hàn
như nhớ tới điều gì đó, gọi ông ta lại: "Đợi tí. Ông điều tra giúp tôi một
chút xem Jack Trần gần đây có hay tới chỗ này không."
"Là sinh viên mà lần trước cậu nói để ý cho kỹ
phải không?"
"Ừ."
"Được. Tôi lập tức đi điều tra."
Vị "ông chủ" kia đi khỏi, Mạt Mạt vội vàng
hỏi anh: "Vì sao ông ta lại phải đưa sổ sách cho anh xem?"
"Lý do là từ nay trở đi anh là ông chủ của nơi
này."
"Gì?"
"Có rất nhiều chuyện em không hiểu đâu." Ánh
sáng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt anh, lúc ẩn lúc hiện tạo nên màu sắc huyền bí.
"Anh nói cho em biết đi, em sẽ hiểu mà."
Cô hỏi dồn hết lần này đến lần khác, An Nặc Hàn đã nói
cho cô một bí mật.
Thật ra An Dĩ Phong không phải là một huấn luyên viên
bình thường, khi chú ấy tại Hong Kong đã từng là một lão đại xã hội đen tung
hoành ngang dọc, hô mưa gọi gió, chẳng hề sợ ai. Sau này vì ông muốn trốn tránh
sự điều tra của cảnh sát, cũng vì muốn đi tìm người yêu xa cách nhiều năm, ông
mới thay tên đổi họ tới Australia. Tại Australia, ông không chỉ tìm được người
phụ nữ ông yêu sâu sắc mà còn nhìn thấy đứa con trai chưa từng gặp mặt. Từ đó
tới nay, ông thường tránh xa sự rắc rối, trải qua những ngày tháng bình thản mà
yên ổn.
Ông mở một câu lạc bộ thể hình, dạy võ thuật, giúp đỡ
một số người Hoa cùng đường. Số người mà ông giúp đỡ ngày càng nhiều, thế lực
càng lúc càng được mở rộng.
Ông là loại người trời sinh dành cho xã hội đen, dù
cho có trở lại làm một người bình thường, cũng không che đậy nổi "mùi vị
hắc ám" từ trong xương tủy.
Trong một dịp rất ngẫu nhiên, ông gặp được một lão đại
xã hội đen Australia, vị lão đại ấy rất thích tác phong xử sự của ông, mối quan
hệ qua lại giữa hai người rất tốt. Về sau, An Dĩ Phong hơi có phần không chịu
được sự yên tĩnh, muốn làm chút "kinh doanh", thế nên, hai người thảo
luận với nhau một lần, một người cung cấp tiền, một người cung cấp sức,
"Thiên đường & Địa ngục" ra đời từ đấy.
Song chỉ có điều, từ trước tới nay An Dĩ Phong đều rất
thận trọng, chỉ làm một ông chủ đứng sau màn, tất cả mọi chuyện đều giao hết
cho vị "ông chủ" kia quản lý. Chỉ thỉnh thoảng ông mới đến xem qua sổ
sách, có lúc ông không thích lộ mặt thì sai An Nặc Hàn qua đây xem giúp ông.
Mạt Mạt không nhịn được thốt lên. "Nhìn chẳng ra,
chú Phong lại giỏi như thế."
"Ông ấy quả thật là rất giỏi." Trên mặt An
Nặc Hàn xuất hiện sự khâm phục: "Ông ấy là loại đàn ông dù có trong vũng
bùn đen thì ánh sáng quanh người vẫn chói lòa bốn phía. "
"Anh cũng sẽ giống như chú ấy thôi."
An Nặc Hàn lắc đầu. "Thời đại thay đổi, Hong Kong
hai mươi năm trước đã trở thành lịch sử rồi. Thế giới hiện nay rất đơn giản, có
tiền là có thể mua đứt xã hội đen, có tiền là có thể làm cho thống đốc tiếp tục
nhiệm kỳ, có tiền thì cái gì cũng có thể mua được, ngoại trừ..."
Câu nói của anh bị tiếng gõ cửa cắt ngang. Anh nói một
câu: "Vào đi."
"Ông chủ" cầm một chồng tài liệu vào, đưa
hết cho anh: "Tôi đã kiểm tra qua, hai tháng gần đây Jack thường xuyên tới
đây, đôi khi tìm Jenny, Jenny làm y hệt như cậu phân phó, không hề dám vô lễ
với cậu ta. Đôi khi cậu ta mang một đứa con gái rất trong sáng tới đây, hai
người họ đã từng qua đêm."
An Nặc Hàn hít một hơi thật sâu, hỏi: "Qua đêm
ngay tại đây sao?"
"Vâng, hai người ấy đã uống rất nhiều rượu, tận 5
giờ sáng mới rời khỏi."
Anh cúi đầu day day thái dương, anh đang cười, nụ cười
mang theo chút cay đắng.
"Có vấn đề gì không ạ?" "Ông chủ"
hỏi thăm dò.
"Không có gì!" An Nặc Hàn lật giở sổ sách
qua loa rồi đưa tài liệu lại cho ông ta: "Lần sau khi thằng ấy đến tìm
Jenny, sai người đánh đuổi nó đi."
"Vâng!"
"Lấy cho tôi mấy chai rượu. À, lấy thêm cho tôi
bánh kem, chocolate, bánh pudding. Còn nữa, tôi không muốn có người đến làm
phiền.
"Được ạ, tôi lập tức gọi người đưa tới."
---
Cả một đêm, An Nặc Hàn cứ ngồi một mình uống rượu, một
chén rồi lại một chén.
Có lẽ là do buổi chiều mệt mỏi, có lẽ là do chưa ăn
cơm tối, khi anh uống đến chén thứ ba, anh đã cảm thấy hơi say, đầu óc bắt đầu
mơ mơ màng màng.
Anh hỏi cô: "Mạt Mạt, có phải em cảm thấy anh rất
ngốc không? Có một thằng lăn lộn với bạn gái anh ngay tại chỗ của anh, cả thế
giới đều biết, một mình anh không biết!"
Cô vùi đầu ăn bánh pudding. "Em cũng chưa thấy
người đàn ông nào ngốc nghếch như anh hết. Nếu không phải hôm nay em phát hiện
ra, thì bọn họ có kết hôn rồi anh cũng chẳng biết đấy chứ."
Anh nghiến răng gườm gườm cô: "Uổng công anh
thương em như thế, em cũng chẳng thèm an ủi anh một chút."
"Có cái gì mà để an ủi. Không phải anh còn có em
sao? Không phải là em