
Máy bay cất cánh lên bầu trời cao, ẩn mình trong mây
trắng.
Những tòa nhà trùng điệp cao chọc trời cũng dần dần bé
lại mãi cho đến khi bị những đám mây che khuất.
Trong khoang hạng nhất, một người con gái khí chất
thanh lịch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát những đám mây được phủ lên
ánh vàng kim của mặt trời, cô thở dài thật nhẹ.
Cô tên Tô Thâm Nhã, một người phụ nữ vô cùng kiêu
ngạo. Đương nhiên, cô cũng có cái vốn để mà có quyền kiêu ngạo.
Bàn về xuất thân, cô là con gái của một thương nhân
giàu có nào đó ở Đài Loan, xuất thân hẳn là cao quý.
Bàn về tài năng, cô tốt nghiệp Đại học Cambridge, hiện
nay đang làm trợ lý quản lý cho một công ty truyền thông tại Anh.
Bàn về nhan sắc, cô có vóc người cao gầy, khí chất
thanh lịch, mắt ngọc mày ngài, nước da trắng mịn như tuyết...
Thế nhưng khi đứng trước mặt một người, cô hoàn toàn
mất đi toàn bộ sự kiêu ngạo vốn có của mình.
Tô Thâm Nhã chớp chớp hàng mi cong dài, sâu nặng liếc
nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình, anh thoải mái tùy ý, nhưng lại
không hề mất đi sự hoàn mỹ. Anh đang tập trung tinh thần nhìn tập tài liệu trong
tay, khuôn mặt khôi ngô khiến cô có nhìn trăm lần cũng không thấy chán, lại
thêm anh có một đôi mắt sâu thẳm giấu kín mọi suy nghĩ, đừng nói gì người khác,
ngay cả Tô Thâm Nhã đã quen biết với anh nhiều năm cũng không có cách nào khám
phá được thế giới nội tâm của người ấy.
Anh tên gọi Anthony, tên Tiếng Trung là An Nặc Hàn.
Vừa bước chân lên máy bay, anh đã bắt đầu xem báo cáo,
không hề nói bất kỳ lời nào với cô, thậm chí cũng chẳng hề có trao đổi ánh mắt.
Nếu như không phải do nguyên nhân va chạm trong tầng khí lưu làm máy may lắc
lư, An Nặc Hàn quay sang hỏi cô đã thắt chặt dây an toàn chưa, thì cô đã suýt
nữa cho rằng người đàn ông này đã quên mất sự tồn tại của cô.
Chẳng còn cách nào khác, An Nặc Hàn, người cũng tựa
như tên, an tĩnh, lạnh lùng, tựa như băng lạnh ngàn năm.
Tô Thâm Nhã mãi mãi cũng chẳng thể nào quên hình ảnh
lần đầu tiên cô gặp An Nặc Hàn khi cô vẫn còn đang học tại Cambridge.
Ngày đó cô bị một người con trai mà cô đã nhiều lần cự
tuyệt tới quấy rầy, cô làm thế nào cũng không dứt được khỏi hắn. Vừa lúc đó An
Nặc Hàn đi tới từ phía đối diện, lặng lẽ liếc nhìn hai người, cô nhìn anh cầu
cứu.
Một cách hoàn toàn bất ngờ, anh nhấc chân, một thế đá
cực kỳ hoàn mĩ, khẽ nghe thấy có tiếng rên rỉ của ai đó. Đến lúc Tô Thâm Nhã
cúi đầu mới phát hiện ra người con trai quấy rầy mình đã ôm đầu ngã trên mặt
đất.
Đợi đến khi cô khôi phục tinh thần từ trong sự kinh
hoàng, An Nặc Hàn đã đi thật xa mất rồi. Cô có cảm giác đồng phục màu xanh của
Đại học Cambridge được mặc trên người anh lại mang hơi hướng của một người đàn
ông Trung Hoa trầm tĩnh.
Bắt đầu từ ngày đó, cô đã say mê An Nặc Hàn.
Một người kiêu ngạo như Tô Thâm Nhã đương nhiên sẽ
không chủ động bày tỏ tình cảm của mình. Cô có thể chủ động tìm chỗ ngồi đối
diện anh trong thư viện, hoặc có thể ngẫu nhiên ngồi cùng bàn với anh trong lúc
ăn cơm tại canteen, thế này thôi cũng đã là cực hạn của cô rồi, vậy mà mỗi lần
như vậy anh đều thản nhiên liếc mắt nhìn cô, rồi duy trì sự im lặng.
Một năm sau đó, cô cuối cùng cũng bỏ xuống sự kiêu
ngạo của mình, bày tỏ với anh.
"An, em thích anh!"
Đó là một ngày mưa, khi An Nặc Hàn đang đóng lại cửa
sổ trong thư viện, cô đứng ở phía sau anh nói ra những lời này.
Động tác đóng cửa của An Nặc Hàn thoáng dừng lại, anh
quay đầu cười với cô, nụ cười rất trong sáng.
"Cám ơn!"
Chỉ một câu đó mà chẳng hề có vế sau.
Thế nên cô lại càng say mê anh nhiều hơn nữa.
Cô hỏi thăm về An Nặc Hàn từ rất nhiều người bên cạnh,
thì ra anh là một người quốc tịch Australia gốc Hoa, sinh ra trong một gia đình
bình thường, cha anh là một huấn luyện viên võ thuật, mẹ kinh doanh một quán
cafe nhỏ. Gia đình anh rất khó khăn khi muốn chi trả cho học phí cao ngất
ngưởng của Đại học Cambrigde này, đó là lý do vì sao An Nặc Hàn học hành rất
chăm chỉ, mỗi học kỳ đều giành được học bổng, mức sống của anh cũng cực thấp,
thường thường chỉ đến trường bằng xe đạp.
An Nặc Hàn có rất nhiều bạn bè nhưng chưa hề có bạn
gái. Anh nỗ lực học tập, luôn luôn ở trong thư viện đọc sách, nhưng mỗi lần kỳ
nghỉ đến anh đều quay trở lại Australia, chưa đến ngày đầu tiên khai giảng sẽ
không quay trở lại trường. Thói quen này vẫn kéo dài cho đến tận bây giờ, cho
dù công việc có bận rộn đến đâu, An Nặc Hàn đều quay lại Australia trong những
ngày nghỉ.
Anh chỉ có hai sở thích, một là nghe những khúc nhạc
dương cầm, bản nhạc mà anh yêu thích nhất chính là bản Định mệnh[1'> của Beethoven. Sở
thích còn lại của anh là sưu tầm mèo Garfield[2'>, bất kỳ lớn hay bé, phong
cách nào đi nữa, chỉ cần đúng là mèo Garfield anh đều sẽ mua. Về cái sở thích
quái lạ này của này, có rất nhiều phiên bản đồn đại, trong đó có một cái có vẻ
gần đúng nhất: anh có một cô em gái, không những hình dáng giống mèo Garfield
mà tính cách cũng lười biếng, tham ăn, mơ màng, ham chơi lại còn thích gây họa
giống như vậy.
Chắc mấy