Cho Anh Nhìn Về Em Tập 2

Cho Anh Nhìn Về Em Tập 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324111

Bình chọn: 7.00/10/411 lượt.

ên bước qua, một tiếng “ầm” đột ngột vang lên khiến cô

sợ đến bủn rủn cả người. Ánh mắt cô bất giác quét qua hai bóng người không xa,

hai chiếc bóng chỉ hận không thể hòa vào làm một cuối cùng cũng tách ra, nhưng

điều khiến người ta kinh ngạc là, cặp đôi vừa phát ra tiếng động này, không

phải là một nam một nữ, mà là hai người đàn ông.

Bọn họ

hạ giọng tranh luận, Cát Niên nghe không rõ, chỉ thấy hai người trong bóng tối

đều ăn vận rất lịch sự. Tuy trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng Cát Niên vốn

không phải người thích quản chuyện thiên hạ, cô vội vàng dịch ánh mắt đi hướng

khác, chỉ mong mau mau rời khỏi nơi thị phi này.

Có lẽ

cô nghĩ mọi chuyện quá thuận lợi, vừa nhìn thấy đường ra, bỗng nhiên một giọng

nữ hét thất thanh lại làm Cát Niên giật nảy mình lần nữa, nhưng lần này cô

không thể đứng ngoài được nữa, đó là tiếng kêu của Bình Phượng.

Cát

Niên quay đầu lại, Bình Phượng đang khua chân múa tay đánh nhau với một người

đàn ông và hai người phụ nữ, cô bị người ta túm tóc, rõ ràng rơi vào thế yếu.

Tiếng kêu the thé xen giữa kêu khóc và phẫn nộ, không có ai phản ứng gì, không

một người bận tâm, những nắm đấm rơi xuống người Bình Phượng dường như không có

một chút âm thanh nào.

Từ nhỏ

tới lớn, Cát Niên không phải là người biết đánh nhau. Cô chỉ cảm thấy một cục

nghẹn đang dồn lên cổ họng, chỉ một giây nữa sẽ sẵn sàng nổ tung. Ai sẽ cứu cô

ấy, ai? Cô cuống cuồng tóm lấy hy vọng mong manh, nhìn sang đôi nam nữ, mà

không, sang hai người đàn ông đó, đáp lại cô là sự mặc nhiên không ngoài dự

liệu. Tiếng thét của Bình Phượng như muốn xuyên thủng màng nhĩ, Cát Niên cắn

chặt răng, thu hết can đảm xông tới.

Cô cũng

không biết mình có thể làm gì, hai tay cô trống không, ngay đến một thứ để tiếp

sức cũng không có, chạy tới trước mặt bọn người đánh Bình Phượng, trong tình

thế cấp bách cô chỉ biết hét lớn: “Mấy người không sợ cảnh sát sao?”

Đáng

thương cho cô, đến một câu cảnh cáo nực cười cũng không nói được cho trọn vẹn,

cuối câu còn hơi run run, khuôn mặt không biết là phẫn nộ hay căng thẳng, đỏ

phừng phừng như bị dội nước sôi. Vừa nói dứt lời, Cát Niên dường như nghe thấy

tiếng bật cười mỉa mai, không ngờ ngay đến Bình Phượng đang trong trận hỗn

chiến cũng cười khổ một tiếng.

Đúng

lúc đang không biết tiếp tục thế nào, bỗng có ánh đèn xe từ con đường nhỏ nối

liền con hẻm rọi lại. Có lẽ đám người đánh nhau với Bình Phượng vốn đã chột dạ,

tiền không moi được, người cũng đã giáo huấn rồi, nhìn thấy ánh đèn bọn họ bất

giác cũng có chút do dự. Hai người phụ nữ buông tay đầu tiên, rõ ràng muốn bỏ

đi, chỉ còn lại tên đàn ông nhỏ con dáng vẻ dung tục, hắn nắm lấy cánh tay Bình

Phượng, độc ác xô cô ra trước chiếc xe đang trờ tới.

“Bình

Phượng!”

“A...”

Cát

Niên nhoài người về phía trước nhưng vẫn không kịp, ngã ba vốn đã chật hẹp, tài

xế cũng không ngờ tự dưng có người lao ra trước đầu xe anh ta, chiếc xe không

tránh kịp, tông ngay vào Bình Phượng. Trong nháy mắt, đầu óc Cát Niên trở nên

trống rỗng, cô nhắm nghiền mắt không dám mở ra, mùi máu tanh trong ký ức khiến

cô nghẹt thở. Cô run lẩy bẩy, không điều khiển nổi bản thân, cho đến khi nghe

thấy một tiếng rên rỉ mơ hồ.

Tiếng

rên rỉ này khiến Cát Niên như bừng tỉnh, vội vàng chạy đến bên Bình Phượng,

cảnh máu chảy thịt rơi hoàn toàn không xuất hiện, Bình Phượng ngã trên mặt

đường, mặt mày đau đớn cuộn tròn người lại, trên người ngoài vết cào cấu và bầm

dập, không có vết thương nào chảy máu quá lớn. Có lẽ chiếc xe hơi màu đen này

đang qua đường, trời tối, đường sá chật hẹp, lại là ngã ba nên đi với tốc độ

chậm, cộng thêm việc phanh gấp kịp thời nên Bình Phượng mới may mắn không thành

oan hồn dưới gầm xe do sự độc ác nhất thời của kẻ tiểu nhân kia. Nhưng dù có

thế thì lực đâm vừa rồi cũng không nhẹ, Cát Niên vừa chạm vào chân Bình Phượng,

cô càng rên lên thảm thiết.

Cánh

cửa bên vị trí lái chính của chiếc xe dường như được hạ xuống, có người thò đầu

ra nhìn. Cửa xe mở ra nhưng bàn chân vừa đặt xuống đã lập tức thu về, liền sau

đó là tiếng nâng cửa kính. Chủ xe rõ ràng muốn nhân lúc hỗn loạn định cho xe

rời đi.

Cát

Niên không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng chạy theo đập cửa xe, “Không được đi...

đừng đi... xin anh... ít nhất cũng đưa cô ấy tới bệnh viện đã!”

Chiếc

xe chậm chạp lùi lại, lùi lại, rồi lại tiến lên, sự ngăn cản của cô chỉ như bọ

ngựa đạp xe. Nhưng rồi, qua lớp cửa kính trong lúc hoảng loạn còn chưa kịp đóng

kín, Cát Niên nhìn rõ khuôn mặt trẻ tuổi của người lái xe.

Cô như

ma nhập ngây người không nói thêm được lời nào, bàn tay đang nắm chặt lấy gương

chiếu hậu cũng dần nhẹ bẫng. Khuôn mặt đó đã không còn như hồi bé, nhưng vẫn có

thể nhìn ra vài nét giống cô.

Vọng

Niên, người em trai cùng một mẹ với cô.

Cát

Niên trước nay chưa từng nghĩ tới mình có thể gặp lại Vọng Niên ở nơi giao lộ

chật hẹp thế này. Người em trai vừa chào đời đã cướp đi cuộc sống vốn có của

cô, Cát Niên vẫn còn nhớ cậu nhóc thuở bé cứ bám lấy mình miệng đầy hơi sữa gọi

“chị ơi.” Lần gặp cuối cùng của hai chị em họ là v


XtGem Forum catalog