
vậy sao không nói sớm, chút ý thức bảo vệ chính
mình cũng không có?” Bà bác sĩ nhíu mày lên lớp. “Còn không mau gọi điện báo
cảnh sát đi, phải bắt người gây tai nạn chịu trách nhiệm chứ.” Vừa nói bác sĩ
vừa quay sang Cát Niên, “Cô đi cùng cô ấy, cô ấy đã không cử động được rồi, cô
đi xem xem, nếu bảo vệ đuổi kịp rồi cũng có thể nhận diện xem sao.”
Cát
Niên cụp mắt, hàng lông mi khẽ chớp, ánh sáng và bóng tối đan chéo vào nhau. Cô
nhẹ nhàng gỡ bàn tay Bình Phượng đang níu chặt lấy mình, gật đầu đi ra.
Cát
Niên đi theo vị bác sĩ ra khỏi phòng điều trị, vừa đúng lúc thấy cô hộ lý khi
nãy từ cửa chính thở hồng hộc chạy vào, vừa đấm ngực vừa nói: “Cũng may chạy
nhanh, bảo vệ chặn được một người ở bãi đỗ xe, mặc đồ màu đen, dáng người cao,
liệu có phải người vừa đưa các cô tới khi nãy không? Thật đúng là không ngờ,
nhìn đĩnh đạc đường hoàng vậy mà, tôi còn cứ nghĩ anh ta làm việc nghĩa, suýt
chút nữa lại để anh ta chạy thoát.”
Ngay
sau đó, người đàn ông được hai nhân viên bảo vệ “hộ tống” hai bên từ từ bước
vào.
Cát
Niên thấy buồn, Hàn Thuật từng nói, cô nói dối đã thành tinh. Tuy cô thực sự
nói dối không ít nhưng chưa từng làm hại tới bất kỳ ai, huống hồ còn là người
vừa mới giúp mình. Cô cúi gằm mặt, chỉ nghe tiếng bước chân đang tiến lại quanh
mình, một lần nữa ngửi thấy mùi cologne nhè nhẹ.
Ống
quần anh ta là lượt ngay ngắn, đôi giày cũng chỉnh tề, sạch sẽ. Cát Niên có thể
cảm thấy con người này cũng giống như Hàn Thuật, đều được sinh trưởng trong một
môi trường tốt. Nhưng Bình Phượng cũng có đôi chân dài đẹp đẽ, tuy đôi chân ấy
luôn phải đi những đôi giày rẻ tiền, nhưng cô không thể bị què. Nếu như còn lựa
chọn nào khác, Cát Niên sẽ không làm thế này, nhưng trên thế gian bao nhiêu tội
ác như vậy, có bao tội ác là tự nguyện? Công bằng vốn dĩ chỉ là tương đối, sự
lương thiện cũng thế.
“Cô
xem, có phải anh ta không?” Bà bác sĩ giục.
Cát
Niên chậm chạp ngẩng đầu, nâng cao cằm, đón nhận cặp mắt dò xét lạnh lùng từ
người đối diện.
“Chính
là anh ta.” Cô quả nhiên có tài nói dối thiên bẩm, một câu nói đảo lộn trắng
đen thốt ra khỏi miệng mà vẫn điềm nhiên đến vậy.
“Ha.”
Người đàn ông cười hắt một tiếng, dường như cố tự cắt nghĩa cho bản thân, “Tôi
đâm vào cô ta?”
“Không
phải sao?” Mặt bà bác sĩ lộ vẻ coi thường.
“Nếu
như tôi đâm vào cô ta, tôi tuyệt đối không đi như thế này. Đáng tiếc, rất xin
lỗi, người đâm cô ta không phải là tôi.” Anh ta tự giải thích rành rọt từng
chữ, hoàn toàn không phẫn nộ và kích động như Cát Niên dự liệu: “Đâm vào cô ta
là một chiếc Audi màu đen, ngay lúc đó đã bỏ đi rồi, vừa đúng lúc tôi ở gần đấy
nên mới đưa bọn họ tới bệnh viện.”
“Chính
là anh đâm vào tôi! Nếu không, sao anh lại tốt bụng chạy cả quãng đường đưa
chúng tôi tới đây, anh tưởng mình là Lôi Phong (1) sống lại chắc? Ai mà ngốc
như thế?” Bình Phượng ngồi trên xe đẩy, được một hộ lý đẩy ra, cao giọng nói
lý. Đôi mắt phượng lấm lem mascara toát lên vẻ dữ tợn, từng ấy năm lăn lộn trên
đường đời, cô sớm đã học được cách bảo vệ bản thân, để giữ được đôi chân này,
cô có thể không màng tất cả.
(1).
Lôi Phong: một chiến sĩ Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, là một tấm gương
vì nhân dân quên mình, vô tư giúp đỡ mọi người.
“Đúng
thế, sao tôi có thể ngốc vậy chứ.” Người đàn ông trẻ tuổi dửng dưng thốt ra
từng từ.
“Anh
đợi mà giải thích với cảnh sát, họ đến ngay thôi.” Bà bác sĩ xua tay nói.
“Cũng
tốt.” Người đàn ông cười nhạt, hoàn toàn không sợ hãi, bước thẳng tới trước ghế
gần đó ngồi xuống.
“Anh
đừng hòng đi!” Bình Phượng vừa thấy anh ta cử động, lo sợ cơ hội duy nhất trước
mắt chạy thoát liền hét lên the thé.
Cát
Niên lại nghĩ người đàn ông này chắc chắn không vội bỏ đi, vì anh ta không sợ.
Có thể anh ta có người quen làm cảnh sát giao thông, có thể anh ta biết trên xe
mình không có vết va đập, chứng cứ rành rành, xem ra vụ vu khống này khó mà
thành. Bình Phượng cứ nghĩ giữ được anh ta là giữ được tiền viện phí cho mình,
có lẽ không...
Lúc
này, cô là người đứng gần anh ta nhất, cô cúi đầu chỉnh lại mái tóc, hạ thấp
giọng, chậm rãi nói: “Anh nói không phải anh đâm, cảnh sát có lẽ muốn biết, lúc
đó anh đang làm gì.”
Một
giây, hai giây, ba giây... người đàn ông cuối cùng cũng đứng lên, Cát Niên tự
ép mình đối diện với sự phẫn nộ và khinh thường của anh, cô là người phụ nữ độc
ác, bỉ ổi biết bao, vậy thì cứ để anh ta nhìn cho rõ.
Ánh mắt
người đàn ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Cát Niên, anh nhìn người phụ nữ mặt
mũi đỏ bừng, đôi tay bắt chéo phía trước khẽ run run, nhưng liền đó lại chuẩn
xác bắn trúng điểm yếu của anh.
Hồi
lâu, cuối cùng anh ta cũng mở miệng: “Được, là tôi đâm, các người cần bao nhiêu
tiền?”
Các bác
sĩ, hộ lý gần đấy trước sự chuyển biến đột ngột này không khỏi đưa mắt nhìn
nhau. Mắt Bình Phượng lập tức lóe lên một tia sáng, trên đời này đúng là không
chỉ có một con dê béo!
“Hai
vạn, không, ba...”
“Bình
Phượng!” Cát Niên chặn đứng tiếng hét đầy kích động của người đang ngồi trên xe
lăn.
“Năm
nghìn tệ, coi như