
g dậy liền muốn đi ra ngoài.
" Đưa đồ đây chị
cầm hộ cho, mau đi đi."
" Vâng" Mạch
Sanh Tiêu đưa đĩa CD trong tay giao cho Tương Tư, đi nhanh ra cửa lớn của Hoàng
Duệ Ấn Tượng. Sanh Tiêu đi ra ngoài rồi trở về chỉ vỏn vẹn nửa giờ, mở cửa vào
thì đã thấy Tương Tư đang xem TV, trên đùi vẫn ôm lấy tấm chăn mỏng như
trước," Chị, em bôi thuốc cho chị nhé”.
Tương Tư nhận lấy lọ
thuốc mỡ," Không cần đâu, dì Hà lập tức sẽ quay lại thôi, với lại, hiện
tại khá muộn rồi, em mau đi đi, không lên chậm trễ việc của Duật Tôn."
Mạch Sanh Tiêu vội vội
vàng vàng đi tới khách sạn Thuận Thiên, lúc này mới phát hiện ngay tại cửa ra
vào bày ảnh cưới của Nghiêm Trạm Thanh, một đôi tuy trai tài gái sắc, nhưng đôi
mắt thâm trầm của chú rể cũng không nhìn tân nương, mà dường như xuyên qua hình
ảnh nhìn trên khuôn mặt Mạch Sanh Tiêu.
Đáy lòng Mạch Sanh Tiêu
xoẹt qua chút đau đớn, ánh mắt vội vàng tránh đi, đi vào trong.
Cô gọi điện thoại cho
Duật Tôn, y bảo cô trực tiếp cầm vào, còn nói cho Sanh Tiêu số lô ghế.
Mạch Sanh Tiêu tìm một
lúc, mới tìm được nơi Duật Tôn nói, cô dè dặt bước vào, bên trong nguyên lai là
lễ đường lộng lẫy, hẳn sẽ khiến các tân khách cảm thấy say sưa, trên thảm đỏ
khắp nơi đều là cánh hoa hồng đã bị dẫm nát, hiển nhiên, hôn lễ đã cử hành xong
rồi.
Sanh Tiêu nhìn qua cách
đó không xa giật mình thấy màn ảnh rộng đang truyền trực tiếp hình ảnh buổi lễ
kết hôn. Cô đang xoay mình thì bên hông bỗng bị một bàn tay nắm lấy, vừa muốn
quay đầu lại, cả người đã bị Duật Tôn kéo về phía trước.
" Để tôi lấy ra
đã." Mạch Sanh Tiêu cầm trong tay đĩa CD," Là cái gì vậy, vì sao phải
bảo tôi đem đến đây?"
Cô vẫn cho rằng Duật Tôn
cũng không phải tới tham gia hôn lễ, y đã mang theo cô đi qua thảm đỏ, đi vào
tiệc rượu tới trước mặt hai người," Cậu Nghiêm."
Mạch Sanh Tiêu cũng
không nghĩ sẽ lại gặp mặt trong trường hợp xấu hổ thế này, cô vội vàng vùi đầu,
bên hông lại bị Duật Tôn vỗ vỗ," Chúng tôi chúc mừng cậu ."
Nghiêm Trạm Thanh trông
thấy Sanh Tiêu cúi đầu, đầu ngón tay hắn nắm chặt ly rượu trong suốt, Tô Nhu
vươn tay khoác khuỷu tay Nghiêm Trạm Thanh, trên cổ tay, vết sẹo màu hồng nhạt
càng lộ ra rõ ràng," Trạm Thanh."
" Sanh Tiêu, đưa
quà tặng cho cậu ấy đi."
Bên hông Mạch Sanh Tiêu
bị xiết chặt, cô kinh ngạc ngẩng đầu," Quà tặng nào?" Cô đi khỏi nhà
cũng không có chuẩn bị gì cả nha.
Duật Tôn nhận lấy đĩa CD
trong tay Sanh Tiêu, đưa cho Nghiêm Trạm Thanh," Mau nhìn xem đây là tôi
cố ý tặng cho cậu đấy."
Trong lòng Mạch Sanh
Tiêu đột nhiên hoảng hốt, cảm giác bất an lập tức ngập tràn, cô thậm chí xúc
động muốn đoạt lấy đĩa CD, Tô Nhu thấy thế, nhanh tay đã đoạt mất đĩa CD, giao
cho phù dâu bên cạnh," Để xem là quà tặng gì nào."
Nghiêm Trạm Thanh nhíu
mày, muốn cầm lấy đĩa CD, Tô Nhu lại nghiêng người ngăn trước mặt hắn, miễn
cưỡng cười vui nhìn về phía Sanh Tiêu," Mạch tiểu thư, cô không ngại
chứ?"
Mạch Sanh Tiêu lúc này,
chỉ có thể lắc đầu.
Trên màn hình lớn đang
phát ảnh kết hôn của cô dâu chú rể đột nhiên bị thay thế, mí mắt Sanh Tiêu nhảy
lên, cảm giác bất an càng lớn, bên cạnh, bàn tay của Duật Tôn đã nắm lấy bàn
tay nhỏ bé của cô, khẽ mỉm cười, bày ra vẻ mặt như đang xem kịch vui, nụ cười
tà mị không hề có hảo ý.
Từ khi rời khỏi bênh
viện Nghiêm Trạm Thanh không dám tìm gặp Sanh Tiêu nữa, hắn biết rõ, cô khẳng
định là sẽ không tha thứ cho hắn.
Lời nói của Tương Tư
luôn quanh quẩn bên tai hắn làm hắn càng tin tưởng rằng, chỉ cần không có Duật
Tôn, hắn và Sanh Tiêu mới có thể ở bên nhau.
Hắn lợi dụng mối quan hệ
trong tay, đã can thiệp không ít vào công việc của Duật Tôn, gây cho Duật Tôn
khá nhiều phiền toái. Tô Nhu thì vẫn sống chết không đồng ý giải trừ hôn ước,
náo loạn một hồi, ông Nghiêm bà Nghiêm cũng không quan tâm nữa đơn giản chỉ nói
không phải việc của họ.
Tại Nghiêm gia.
Bảo mẫu đem đồ ăn bưng
lên bàn, Nghiêm Trạm Thanh kéo ghế ngồi xuống, ông Nghiêm đeo đôi kính gọng
vàng, làm quan càng lớn khiến ở nhà ông cũng không khỏi tỏ ra vẻ quan cách
thường thấy. Bà Nghiêm nhận bát cơm từ trên tay bảo mẫu, đặt trước mặt
hắn," Con ăn cơm đi."
Khi Tô Nhu đi vào phòng
khách thì Nghiêm Trạm Thanh chỉ nhìn mà không có nói gì thêm, mà ngay cả ông
Nghiêm phụ, bà Nghiêm đều tỏ thái độ lãnh đạm, so với lúc cô nàng mang thai thì
như là đối với hai người khác nhau.
" Tô tiểu thư, mau
ngồi xuống ăn cơm đi." Bảo mẫu ân cần tiến lên muốn nhận lấy túi xách từ
trên tay Tô Nhu.
" Ngô mẫu à, bà
không thấy trên bàn không có súp sao? Còn không mau mang ra." bà Nghiêm
quát.
Tô nhu biết rõ sắc mặt
bà khó coi thế là bày cho cô ta xem mà thôi, cô ta xiết chặt túi xách trong tay
bước tới," Cha, mẹ."
" Cô còn chưa có
xuất giá đâu đừng gọi bừa như thế."
Tô Nhu tái mặt, ánh mắt
nhìn về phía Nghiêm Trạm Thanh đang chăm chú ăn cơm," Trạm Thanh, ý của
cha mẹ em muốn thương lượng thời gian chúng ta tổ chức hôn sự."
Nghiêm Trạm Thanh uống
bát súp Ngô mẫu đưa," Tô Nhu, chúng ta giải trừ hôn ước đi."
Cô ê ẩm cánh mũi, đơn
độc đứng trong phòng khách rộng