XtGem Forum catalog
Chiết Tẫn Xuân Phong

Chiết Tẫn Xuân Phong

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324752

Bình chọn: 8.00/10/475 lượt.

an hệ của hai người tệ hơn, bây giờ xem ra y đã nghĩ quá nhiều rồi.

“Hiện giờ Tần Vương đã phát rồ đến độ

muốn hành thích hoàng thượng, ta rất lo cho sự an nguy của nàng và A

Tông, muốn đưa hai người sang phủ tướng quân ở.”

Vân Phỉ nghĩ ngợi một chút rồi nghiêng đầu cười: “Được.”

Úy Đông Đình càng lấy làm ngạc nhiên vì sự nhu thuận nghe lời của nàng đêm nay. “Nàng bằng lòng thật sao?”

Vân Phỉ chớp chớp mắt: “Đương nhiên rồi. Đến cả hoàng cung cũng không an toàn, huống chi là nhà của ta. Phủ

tướng quân canh gác nghiêm ngặt, sao ta lại không đồng ý.”

Úy Đông Đình cười: “Ta cứ lo là nàng sợ tai tiếng nên sẽ không đồng ý.”

Vân Phỉ cúi đầu, nói thật nhỏ: “Chẳng phải huynh tính cưới ta sao, cần gì phải lo chứ.”

Lòng Úy Đông Đình chấn động, không nói nên lời.

Nàng từ từ ngước mắt lên, ánh đèn phản

chiếu vào trong đôi mắt long lanh của nàng, dường như mọi ánh sáng trên

đời đều tập trung trong đôi mắt ấy, rực rỡ khiến người ta phải say đắm.

“Huynh… có ý ấy với ta không?” Hàng mi

nàng khẽ run run, giọng nói nhẹ tênh như là một chiếc lông vũ bay trong

gió nhẹ, khẽ lay động mỗi một tế bào trên người y, còn dễ đắm say hơn cả gió xuân.

“Ý ấy là ý gì?”

Dường như nàng rất bực bội với tư duy

trì trệ của y nên hung hăng nói: “Chính là vừa gặp đã thương ấy.” Đôi

mắt sáng long lanh nhìn thẳng vào y, ánh đèn chiếu sáng dung nhan xinh

như tranh vẽ của nàng, thật sự là làm điên đảo chúng sinh.

Có nằm mơ Úy Đông Đình cũng không ngờ

nàng sẽ hỏi ra những lời như vậy nên môi khẽ giần giật, dường như là rất bối rối, nhưng dường như cũng rất tức cười. Một lát sau, y như cười như không, hỏi: “Nàng muốn ta nói có hay là không?”

Nàng đỏ mặt, nói: “Đương nhiên là muốn huynh nói thật.”

Y nghiêm mặt nói: “Đương nhiên là có.”

“Ta biết khi ấy huynh đến Kinh Châu là

vì muốn cưới ta, vậy sao lại thay đổi ý định.” Ánh mắt nàng sáng đến

chói mắt, lóe lên vẻ bức ép người, như là muốn tính sổ với y.

Úy Đông Đình thản nhiên nói: “Ý của thái hậu và cha ta đúng là như vậy, nhưng nếu nàng đã không đồng ý thì ta

cũng không thể miễn cưỡng.” Trong giọng nói của y như mang theo vẻ bất

đắc dĩ và chút thanh cao.

“Ai nói ta không đồng ý, ta thích nhất là vàng mà.” Nàng cắn môi, dung nhan long lanh diễm lệ đẹp như là làm từ ngọc.

Úy Đông Đình chau đôi mày kiếm, hừ một tiếng: “Chỉ vì vàng thôi sao?”

“Đương nhiên rồi. Có điều cũng không hẳn là vậy.” Nàng ngập ngừng, cúi đầu, cắn môi, nói thật nhỏ: “Ta cũng

thích huynh.” Tuy là nói dối, nhưng suy cho cùng nàng cũng là nữ nhi,

thẹn thùng đến nỗi mặt đỏ ửng cả lên, xinh đẹp không sao tả xiết.

Gió xuân thổi qua, trong một đêm hoa nở khắp cành cũng không bất ngờ và tươi đẹp như lời thổ lộ trong khoảnh khắc này.

Úy Đông Đình im lặng, trấn tĩnh, giống như là một pho tượng, chỉ có trong mắt là tràn ngập sóng ngầm đang dâng cuồn cuộn.

Vân Phỉ nhìn vào mắt y, tim đập thình thịch. Y là một người rất khôn khéo, liệu y có tin nàng ‘thật lòng’ với y hay không đây?

Y im lặng không nói, xem ra cần phải có thêm hành động để chứng tỏ. Ôm trái tim liều lĩnh, nàng lao vào người y…

Dịch: Mon

Y im lặng không nói, xem ra cần phải có thêm hành động để chứng tỏ. Ôm trái tim liều lĩnh, nàng lao vào người y…

Nàng đang định chủ động ôm ấp yêu thương sao? Người luôn ung dung trấn tĩnh như Úy Đông Đình cũng khó mà tin nàng lại nhiệt tình như thế.

Sự thật chứng minh y lại lần nữa tự mình đa tình. Vân Phỉ nhào tới bóp chặt cổ y, hung tợn nói: “Nếu sau này huynh dám thay lòng thì ta sẽ khiến huynh chết rất thảm đấy.”

Thì ra không phải tiểu thư dịu dàng mà là bà chằn lửa, đây mới đúng là phong cách của nàng. Y không nén được nên bật cười. Dừng một lúc, y thôi không cười nữa, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, nói rõ từng tiếng một: “Không bao giờ.”

Vân Phỉ cảm thấy sư tử Hà Đông rống còn dễ làm cho y tin tưởng vào tấm ‘chân tình’ của mình hơn là lời ngon tiếng ngọt nên lại tiếp tục hung dữ nói: “Vậy thì tốt.” Công nhận hiệu quả rất tốt, vẻ nghi ngờ của mắt y đã trở thành một dòng nước ấm rất tình cảm, dịu dàng lan ra khắp nơi: “Nàng yên tâm.”

Diễn kịch xong, nàng thả tay ra định lui về chỗ. Có điều đến thì dễ mà đi thì khó, Úy Đông Đình đưa tay ra ôm lấy eo nàng. Lưng Vân Phỉ chợt cứng ngắc, định đẩy y ra nhưng rồi lại cố mà chịu đựng, nếu không vở kịch vất vả diễn cả buổi trời này sẽ phí công phí sức mất.

Nói những lời nhẹ nhàng tình cảm, giả vờ liếc mắt đưa tình đã khiến nàng rợn da gà đến độ muốn ngất xỉu, đau khổ như thế nàng không muốn phải diễn lại lần thứ hai nên đành phải cố nén ý định giơ tay tát cho y một cái. Nàng đứng trước mặt y, cứng đờ như một khúc gỗ.

Úy Đông Đình ôm nàng, từ tốn hỏi: “Nàng nói nàng thích ta?”

Nàng gật đầu.

“Nàng đồng ý gả cho ta?”

Nàng lại gật đầu.

“Nàng đừng hối hận đấy.”

Nàng lắc đầu.

Y trầm giọng nói: “Nói đi.”

Nàng đành phải từ bỏ hành động gật đầu lắc đầu, nói thật rõ ba tiếng: “Không hối hận.”

Y kéo nàng vào lòng, hơi nóng vội, hơi mạnh bạo, cúi đầu hôn nàng. Vân Phỉ giật cả mình, vô thức đóng chặt môi lại, sợ y lại tiến quân thần tốc như lần trước. N