
tươi tắn với y: “Đa tạ đại tướng quân, cái mặt nạ này tiểu nhân lời được tám mươi lượng cơ đấy.”
Dịch: Mon
Úy Đông Đình nhìn ‘Tiểu Tô’ đã được tráo đổi kia, vừa tức giận vừa tức cười. Tiểu hồ ly đúng là quỷ kế đa đoan,
dùng trò treo đầu dê bán thịt chó để bịp bợm y. Có điều chiêu mà y giỏi
nhất chính là dùng gậy ông đập lưng ông.
“Đột nhiên ta không muốn mua tấm mặt nạ này nữa.”
Y lấy lại tấm ngân phiếu trên tay Phục
Linh, quay người đi thẳng. Phục Linh đứng ngơ ngác, tình hình này hoàn
toàn ngoài dự liệu của tiểu thư. Nhìn thấy bóng dáng đại tướng quân anh
tuấn phóng khoáng đi trên bờ đê, lúc ấy nàng ta mới hoàn hồn lại, vội
vàng cầm tấm mặt nạ chạy vào trong bếp.
“Tiểu thư, tiểu thư, đại tướng quân tới rồi.”
Hai mắt Vân Phỉ sáng rực lên, hớn ha hớn hở hỏi: “Hắn ta nhìn thấy tháo mặt nạ ra là em thì ngạc nhiên lắm có phải không?”
Phục Linh gật đầu: “Dạ, rất ngạc nhiên, không dám tin luôn ấy.”
Vân Phỉ vừa tưởng tượng đến bộ dạng kinh ngạc đến chết lặng của y khi thấy Phục Linh thì nhịn không được mà khom người cười.
Phục Linh lại thở dài: “Nhưng mà ngài ấy đột nhiên không muốn mua mặt nạ nữa, lấy lại ngân phiếu rồi.”
Tiếng cười của Vân Phỉ lập tức im bặt, nàng từ trên ghế nhảy dựng lên: “Cái gì, hắn dám lật lọng không mua?”
Phục Linh gật đầu.
Vân Phỉ tức đến nỗi giậm chân đành đạch: “Đường đường là đại tướng quân mà lại làm ra chuyện nói không giữ lời.” Đây chẳng phải là trắng trợn trêu đùa người khác sao, hại Phục Linh khổ sở buộc ngực thật chặt, suýt nữa là ngất xỉu vì không thở nổi.
Phục Linh bỗng mỉm cười: “Tiểu thư, sao
em lại cứ cảm thấy đại tướng quân thích cô nhỉ. Rõ ràng là ngài ấy nói
với với dụng ý khác, muốn nhìn diện mạo của tiểu thư, ai ngờ tiểu thư
dùng kế cho nên ngài ấy mới nuốt lời.”
Mặt Vân Phỉ lập tức đỏ bừng, mắng nhỏ: “Không được nói bậy.”
Nếu thích một người, sao có thể keo kiệt bủn xỉn đến thế, ngân lượng để mấy ngày còn muốn thu lãi, ăn không uống không chẳng chịu trả tiền, không có việc gì làm thì chạy tới đùa bỡn
nàng, nên nàng cảm thấy điều này là không thể.
Để đề phòng Úy Đông Đình lại đến, hôm
sau Vân Phỉ vẫn bảo Phục Linh mang mặt nạ giả làm Tiểu Tô, còn nàng thì
trốn trong bếp, cả buổi sáng đều cân nhắc xem lỡ Úy Đông Đình đến thì
phải làm thế nào? Dứt khoát nói trắng ra cho xong hay là tiếp tục giả
ngây giả ngô với y?
Mãi cho đến khi đóng cửa cũng không thấy Úy Đông Đình đến quấy rối, rốt cuộc Vân Phỉ cũng có thể yên lòng, háo
hức chạy tới quầy hàng đếm tiền.
Kỳ lạ là từ hôm ấy, Úy Đông Đình không
xuất hiện nữa, giống như là tự nhiên biến mất vậy. Lẽ nào y phát hiện
Tiểu Tô là Phục Linh nên không còn hứng thú tới uống rượu nữa? Vân Phỉ
nghĩ tới nghĩ lui, cũng không thể hiểu được.
Lúc chập tối, A Tông trở về, lại giống
như con chim nhỏ vừa sổ lồng, nhào tới ôm chân Vân Phỉ, mặt mày hớn hở:
“Tỷ tỷ, bắt đầu từ ngày mai đệ được nghĩ sáu ngày.”
Vân Phỉ cười hỏi: “Sao lại được nghỉ?”
A Tông hăm hở nói: Bởi vì hoàng thượng phải đích thân chủ trì cuộc thi tuyển chọn nhân tài văn võ, cho nên đệ được nghỉ.”
Vân Phỉ hiểu ra. Hiện nay triều đình
chính là thiên hạ của họ Úy, tuyển văn đương nhiên là do một tay thừa
tướng lo liệu, còn Úy Đông Đình thân là đại tướng quân nên trách nhiệm
tuyển chọn tướng tài dũng mãnh không ai khác ngoài y. Cho nên trong thời gian này y hết sức bận rộn, không rảnh tới quán rượu.
Nàng véo mặt A Tông, mỉm cười, nói: “Vậy mai tỷ dẫn đệ ra phố chơi.”
A Tông vừa nghe thấy là đã thích thú đến nỗi nhảy cẫng lên. Nó tới kinh thành hai tháng nay mà vẫn chưa được dạo thành Lạc Dương một lần tử tế, ngày nào cũng như là ngồi tù, vào cung
là mất cả tự do, về tới chỗ ở cũng không được tự tiện đi lung tung. Tám
cấm vệ quân canh giữ ở cửa trước cửa sau ấy, bình thường không quản đến
hành tung của Vân Phỉ, Phục Linh hay Tống Kinh Vũ, nhưng Vân Tông thì
khác, bọn họ nhất định phải hỏi hướng đi, hơn nữa còn phải đi theo. Cho
nên Vân Phỉ rất ít khi dẫn nó ra ngoài, chạng vạng từ cung trở về, ăn
cơm tối xong thì đốc thúc nó luyện võ với Tống Kinh Vũ.
Bây giờ được nghỉ sáu ngày, Vân Tông vô
cùng vui sướng, tối ấy đánh quyền cũng mạnh mẽ đầy uy lực, trông cũng
hết sức bài bản. Vân Phỉ mừng thầm trong bụng, khi về phòng viết thư cho mẹ còn khen A Tông thật nhiều.
Hiếm khi A Tông được nghỉ, Vân Phỉ muốn
dẫn nó đi chơi thật vui nên quyết định đóng cửa quán rượu một ngày. Mới
sáng sớm, nàng đã dẫn A Tông, Tống Kinh Vũ, Tề Thị, Phục Linh rời khỏi
chỗ ở, đi về phía đường Môn Thị phồn hoa sầm uất nhất của thành Lạc
Dương. Tám cấm vệ quân thì đi theo sau không xa. Tuy có Tống Kinh Vũ,
nhưng Vân Phỉ cảm thấy có thêm những người này bảo vệ thì cũng tốt.
Đoàn người đến đường Môn Thị, phố xá tấp nập, người đông như mắc cửi, ngựa xe như nước, các cửa hàng trên phố
bán đủ thứ, cần gì có nấy. Bên trong quảng trường phía Tây Bắc có không
ít những nghệ nhân tạp kỹ và mọi người vây xem tầng tầng lớp lớp.
A Tông rất thích thú, cứ ngắm chỗ này
ngắm chỗ kia, cũng mua rất nhiều đồ chơi mới lạ. Mấy người Vân Phỉ cứ đi men theo con