80s toys - Atari. I still have
Chiết Tẫn Xuân Phong

Chiết Tẫn Xuân Phong

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324200

Bình chọn: 7.5.00/10/420 lượt.

y thành an, có thể thấy nó là

một người rất có phúc, sau này có thể mang phúc khí đến cho con.”

Úy Đông Đình vừa ngạc

nhiên vừa vui mừng. Thái độ của cha đối với Vân Phỉ đúng là ngoài dự

kiến. Tin tức Vân Định Quyền chiếm Lạc Dương, tự xưng hoàng đế truyền

tới, Úy Trác hận Vân Định Quyền đến tận xương tủy, tức giận đến nỗi mắng hắn thật to, cho nên Úy Đông Đình mới không dám lập tức dẫn Vân Phỉ tới trước mặt cha mình, tạm thời để Vân Phỉ ở biệt viện vài ngày. Không ngờ y đã nghĩ nhiều quá rồi.

Vân Phỉ cũng hơi bất ngờ, nàng đã chuẩn bị tâm lý để nhìn gương mặt lạnh lùng của Úy Trác, sau đó nghe hắn mắng chửi cha mình vài câu, hoặc có thể bắt Úy Đông Đình đưa

nàng đi cho khuất mắt. Ai ngờ hắn lại tỏ thái độ hoan nghênh, hoàn toàn

không có vẻ gì là ghét bỏ.

Vân Phỉ vốn không dám hy

vọng xa vời là Úy Trác sẽ thân thiện hay hoan nghênh mình, con gái và

cháu ngoại của hắn còn bị đối xử thế nữa là, cho nên thái độ của Úy Trác làm cho nàng hết sức hài lòng.

Ra khỏi thư phòng, Úy Đông Đình không giấu được vẻ vui mừng. “Cha cũng rất khách khí với nàng, xem ra là ta nghĩ nhiều quá rồi.”

Vân Phỉ nở nụ cười rạng rỡ:”Ta đáng yêu thế này, ai mà chẳng thích, lý nào cha chàng lại ghét ta.”

Úy Đông Đình không nén được nụ cười, thừa dịp xung quanh không có ai, véo mông nàng một cái: “Nha đầu chảnh chọe.”

Vân Phỉ mỉm cười, nói: “Sự thật là thế mà. Lão thái thái của Lục gia cực kỳ thích ta kìa.”

“Thế sao.” Úy Đông Đình nói với giọng chua lè. “Thích đến độ muốn nàng làm cháu dâu phải không?”

Vân Phỉ chớp mắt. “Đúng vậy, cha còn muốn chàng sang làm cháu rể của lão thái thái nữa kìa.”

Úy Đông Đình lập tức thức thời, im miệng.

Vân Phỉ đâu dễ gì mà tha

cho y, nàng cười tủm tỉm: “Nếu lúc trước ta và chàng chưa đính ước thì

nói không chừng ta đã gả cho Lục Nguyên, nếu chàng cưới Lục Kim thì còn

phải gọi ta một tiếng đại tẩu nữa là. Chúng ta thật là có duyên, chàng

nói đúng không?”

Úy Đông Đình dở khóc dở cười, giơ tay đầu hàng.

Vân Phỉ liền ở lại phủ

châu mục, mỗi ngày sớm chiều đều đi thỉnh an Úy Trác. Úy Trác cũng rất

thân thiện với nàng, giống như quên mất chuyện nàng là con gái của Vân

Định Quyền, còn để nàng quản lý việc trong nhà.

Vân Phỉ và Úy Đông Đình

đều rất vui mừng. Hai người vừa tân hôn, tình cảm đang lúc nồng nàn, mỗi tối Úy Đông Đình từ trong quân trở về là trong phòng ngủ lại tràn ngập

sự ấm áp và ngọt ngào.

Nhưng bệnh tình của Úy

Trác vẫn không chuyển biến tốt. Lúc trước rời khỏi Lạc Dương, mấy vị

thái y trong cung cũng được dẫn theo. Vân Phỉ gặp được Lưu ngự y, cảm

thấy hết sức thân thiết.

Lúc trước A Tông giả vờ

bị bệnh lao, ít nhiều gì cũng nhờ Lưu ngự y giúp đỡ cho, trong lòng nàng vẫn rất biết ơn, cho nên đã tìm cơ hội tặng thêm cho ông ấy ba trăm

lượng.

Hiện nay Lưu ngự y dẫn

người nhà theo Úy Trác đến Tấn Châu nên tình hình cũng rất khó khăn, nay có được số bạc này thì hết sức mừng rỡ, đương nhiên là sẽ kể hết bệnh

tình của Úy Trác, không giấu giếm điều gì với Vân Phỉ.

Vân Phỉ vừa nghe có thể Úy Trác không qua được năm nay, nhiều nhất là cầm cự đến mùa xuân thì lòng cảm thấy nặng trĩu.

Tin Ngô Vương phát binh

vừa truyền đến, bên này Úy Đông Đình lập tức chẩn bị xuất quân. Hôm đại

quân xuất phát, Úy Trác cố gắng gượng, đích thân chủ trì nghi thức tế cờ trước khi xuất chinh.

tiễn Úy Đông Đình đi, Úy

Trác về lại phủ châu mục, còn chưa tới phòng ngủ đã ngất xỉu trước cửa

viện. Lưu ngụ y vội vàng dẫn mấy vị thái y đưa hắn vào phòng, Úy Thiếu

Hoa vội vội vàng vàng mời Vân Phỉ sang.

Nàng sốt ruột đợi ở phòng khách bên ngoài phòng ngủ của Úy Trác, nghe ngóng động tĩnh trong

phòng, lòng hơi căng thẳng. Lỡ như Úy Trác đột nhiên từ trần mà Úy Đông

Đình không có ở đây thì nàng sẽ trở thành chủ nhân của Tấn Châu. Đột

nhiên, nàng cảm thấy trách nhiệm trên đầu nặng nề giáng xuống.

Một lúc sâu sau, Lưu ngự y từ trong phòng bước ra, Vân Phỉ vội vàng bước tới, nhỏ giọng hỏi: “Tình hình của thừa tướng thế nào rồi?”

Lưu ngự y không nói gì, chỉ lặng lẽ lắc đầu.

Lòng Vân Phỉ càng cảm

thấy nặng nề. Tuy nàng có thành kiến với Úy Trác nhưng dù sao đó cũng là cha của Úy Đông Đình, trong lòng nàng không hy vọng hắn có điều gì bất

trắc, huống chi Úy Đông Đình không ở bên cạnh nàng.

Lưu ngự y nói: “Thừa tướng bảo Úy Thiếu Hoa vào trong.”

Vân Phỉ quay đầu lại, gật đầu với Úy Thiếu Hoa: “Thừa tướng gọi ngươi vào trong.”

Trong thời gian này, Úy

Trác rất thân thiện với Vân Phỉ, còn để nàng quản lý việc trong phủ làm

nàng cứ tưởng rằng Úy Trác đã thật lòng chấp nhận nàng, xem nàng như

người trong nhà. Nhưng lúc này, nghe thấy hắn vừa tỉnh lại, người đầu

tiên gọi vào chính là quản gia của hắn mà không phải là con dâu thì nàng lập tức hiểu ra, ngoài mặt Úy Trác ôn hòa với nàng nhưng trong lòng

vĩnh viễn cũng không xem nàng như người nhà, bởi vì nàng là con gái của

Vân Định Quyền.

Không lâu sau, Úy Thiếu Hoa liền vội vàng từ trong bước ra, rời khỏi phủ châu mục.

Lưu ngự y nói với Vân Phỉ: “Phu nhân, người về nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì ta sẽ phái người sang mời phu nhân làm