Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Chỉ Vì Yêu

Chỉ Vì Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323314

Bình chọn: 7.5.00/10/331 lượt.

i Ý gốc Hoa - thấy chuyện bất bình giữa đường thì ra tay cứu giúp

kia - có tên tiếng Trung là Diên, một nghiên cứu sinh của đại học New South

Wales, xét về diện mạo, tài hoa và học vị thì cậu ta là người duy nhất có thể

sánh vai bên cạnh Dung Lỗi. Chính cậu đã xả thân giải cứu Nguyễn Hạ thoát khỏi

tay bọn con trai da trắng chuyên kì thị nữ sinh châu Á, để rồi liều mình xông

pha giữa cái đám mười mấy thằng, thằng nào thằng nấy cao to như cây cổ thụ.

Thấy tình hình căng thẳng có khả năng gây án mạng cao, Nguyễn Hạ run như cầy

sấy, mắt hoa lên. Đúng lúc đó Dung Lỗi đã nhập cuộc, kéo Diên dừng lại.

Vẻ mặt hung tợn cùng đôi mắt xanh đằng đằng sát khí của cậu ta dần dịu xuống

khi gặp cánh tay can ngăn của Dung Lỗi.

Đám người kia nằm rạp dưới đất, miệng rên rỉ trong đớn đau vậy mà Dung Lỗi làm

như không thấy gì, anh thản nhiên giẫm lên những cánh tay cặp giò bị Diên bẻ

quặt của chúng để tiến ra ngoài.

Đám người dưới chân anh oằn mình giãy giụa trong đau đớn, tiếng khóc than lại

càng thảm thiết hơn, hai tay Dung Lỗi vẫn bỏ trong túi, đôi mắt đen láy toát

lên một vẻ bình thản đến khó hiểu.

Dáng dấp của anh cũng ung dung đến lạ, mỗi bước chân đặt xuống hắn phải rất

mạnh, tiếng xương răng rắc nghe giòn rụm cứ tiếp nối nhau vang lên.

Hơi thở nồng nàn như những mũi tên làm từ băng giá ấy khiến Nguyễn Hạ chết

điếng tại chỗ. Đường viền ánh vàng trên cổ áo sơ mi trắng muốt của Dung Lỗi

càng làm đầu óc cô thêm quay cuồng váng vất.

Chính bộ mặt lạnh tanh tàn nhẫn của anh mới là thứ khiến Nguyễn Hạ sợ chết

khiếp, giờ đây đám người đang phủ phục dưới đất kia đã chẳng còn gì đáng sợ,

thậm chí anh bạn Diên, nghe đâu là mafia Ý, cũng chẳng là gì so với Dung Lỗi.

Cơ thể chỉ nuốt bánh bao cầm cự suốt một tuần cua cô trượt xuôi theo bức tường,

khuỵu xuống rồi ngất lịm.

Kể từ vụ đó, trong trường chẳng còn ai dám bắt nạt nữ sinh gốc Á nữa.

Và cũng kể từ đó, họ trở thành bạn bè của nhau.

Diên và Dung Lỗi đều là những người kiệm lời, nhưng bản thân Diên trời sinh đã

vậy, còn Dung Lỗi lại khác.

Với sự nhạy bén thiên phú của một nhà thiết kế, Nguyễn Hạ đoán hẳn anh đã từng

trải qua tổn thương sâu sắc. Vào lúc chếnh choáng men say, cô tò mò hỏi anh,

anh nhấp ngụm rượu, bờ môi mím lại thật chặt kể từ lúc đó, sau những phút lặng

im thật lâu, anh cười nhạt bảo, “Anh bị đá. Cô ấy yêu anh, nhưng không cần

anh.”

Nguyễn Hạ kinh ngạc lắm, nhưng gặng hỏi thì anh không chịu nói.

Đêm ấy, bầu trời sao tại Úc đẹp tuyệt vời. Từ vị trí chếch phía sau anh, Nguyễn

Hạ đã tận mắt chứng kiến từng biểu cảm nhớ nhung đến thất thần của anh dành cho

người đó.

Ở một nơi không có cô, anh kiên cường chịu đựng. Ở một nơi không có cô, anh âm

thầm tự hàn gắn vết thương.

Lần đầu tiên trong đời, trái tim non nớt thuần khiết của Nguyễn Hạ biết thế nào

là “yêu”.

Thời gian vun vút thoi đưa.

Nhờ kế hoạch của Dung Lỗi mà Diên đã giành lại được quyền kế thừa của gia tộc.

Theo đà đó, công ty nhỏ do Dung Lỗi sáng lập ngày càng phát triển mở rộng với

tốc độ đáng kinh ngạc, chỉ trong vòng ba năm ở Úc, giờ đây anh đã có trong tay

một sự nghiệp đủ để anh áo gấm vinh quy.

Cũng trong năm đó, số thuốc an thần mà Dung Lỗi uống hằng đêm đã vươn tới một

con số đáng sợ.

Bước sang mùa thu cũng là lúc anh ngã quỵ.

Khi Diên đạp bung cánh cửa xông vào thì anh đã mê man không còn tỉnh táo nữa.

Diên dốc cho anh cả đống sữa tươi giải độc, lúc đó Nguyễn Hạ phải thò tay vào

miệng anh, ấn cuống lưỡi anh xuống, ép anh phải nôn hết ra.

Thấy anh đã nôn ra mật xanh mật vàng rồi, Diên mới chịu dừng tay. Cậu ta dặn

Nguyễn Hạ trông chừng Dung Lỗi để cậu ta ra ngoài gọi bác sĩ.

Dung Lỗi nằm co ro như một đứa trẻ, bàn tay sũng mồ hôi kéo Nguyễn Hạ ngồi lên

mép giường.

Anh ôm eo cô, nhoài người trên đùi cô và ngước nhìn cô bằng đôi mắt nửa mê nửa

tỉnh, đôi con ngươi sáng long lanh của anh trở nên mông lung, vô định. Trong ấy

phơi bày một nỗi đớn đau thấu tận ruột gan.

Anh siết chặt cánh tay Nguyễn Hạ, truyền cái đau sang cô nhưng cô không dám

động đậy, bởi, cô đã thấy giọt nước nơi khóe mắt anh, lòng cô đau biết chừng

nào.

“Ỉn con... em đừng bỏ anh...” Anh cúi đầu cọ vào người cô, giọng thì thào nỉ

non. Nỗi đau ứa khỏi ruột gan, những mảnh vỡ đau thương lan ra khắp cơ thể.

Chỉ một thời gian ngắn sau đó Dung Lỗi đã xuất viện, và những viên thuốc an

thần vẫn giúp anh duy trì nhu cầu ngủ nghỉ thiết yếu hằng ngày.

Mùa hè năm thứ hai, Nguyễn Hạ đã gom hết dũng khí để bày tỏ nỗi lòng bấy lâu

nay với anh.

Đó là một ngày lộng gió, Dung Lỗi vuốt ve mái tóc dài xõa tung trong gió của

cô, anh mỉm cười bảo, “Không được đâu.”

Giọng anh nhẹ tênh, nhưng lại chắc nịch như thể đang khẳng định trái đất có

hình cầu.

Nguyễn Hạ như điên lên với giọng điệu hờ hững của anh, cô vênh mặt kiên quyết

làm tới cùng: “Em biết trong lòng anh đã có người con gái khác, em rất giống cô

ấy đúng không? Chắc tự bản thân anh không biết, nhiều khi anh nhìn em mà ánh

mắt trôi về đâu đâu... nó rất là dịu dàng. Anh không thể cứ mãi thế này được!

Hãy ở bên em, Kevin, em sẽ g