
gừng thay đổi trên màn hình. Không biết từ bao giờ, cơn buồn ngủ vốn
đã tiêu tan lại quay trở lại. Đầu óc cô bắt đầu lơ mơ, dần dần chẳng còn thấy hình ảnh trên tivi nữa.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô bỗng
có suy nghĩ mơ màng: Thực ra, mình có thể nói với Thiệu Minh Trạch nhiều chuyện hơn nữa. Chuyện bà Bành Tinh sỉ nhục mình, chuyện Mục Thanh rời
đi, chuyện hằng ngày mình phải vất vả thế nào, nhưng không biết tại sao
bản thân lại…
Khi Nhiễm Nhiễm thức dậy, cô đã nằm trên giường, sắc
trời bên ngoài đã sáng rõ. Cô nằm giữa giường, bên cạnh chẳng hề có vết
tích của Thiệu Minh Trạch. Cô lồm cồm bò dậy, nhoài người nhìn ra sofa,
cũng không một bóng người. Nếu không phải trên bàn còn vứt mấy lon bia
thì người ta đã tưởng chừng đêm qua anh không hề vào nhà cô vậy.
Chiếc đồng hồ báo thức đầu giường vẫn hoan hỷ đổ chuông đúng giờ đã
định, nhưng nó kêu chưa được năm phút thì tắt lịm. Nhiễm Nhiễm giơ tay
ra tóm lấy, nhét nó xuống dưới gối theo thói quen. Dép đi trong nhà
không có dưới chân giường, mà ở dưới chân sofa. Đồng thời, cô còn thấy
một mảnh giấy Thiệu Minh Trạch để lại trên bàn: “Nếu em cho phép anh để ở đây mấy bộ đồ, anh nghĩ ngoài việc nói chuyện, uống bia, anh còn có thể làm nhiều chuyện khác hơn đấy.”
Nhiễm Nhiễm không nhịn được phì
cười, nghĩ Thiệu Minh Trạch đúng là một người đàn ông tốt. Nếu anh có
thể tiện tay quét dọn căn phòng này sẽ càng hoàn mỹ.
Vì là mùa hè
nên tuy trời đã sáng nhưng vẫn chưa muộn lắm. Hơn nữa, vì tâm trạng
không tồi nên cô thong thả chuẩn bị bữa sáng đơn giản cho mình. Ăn xong, cô mới lái xe đến công ty.
Trần Lạc đến sớm hơn cô. Anh ta đang ngồi xử lý mớ email trên máy tính, thấy cô bước vào, anh ta chỉ chào một câu rồi nói:
- Mười giờ sẽ có buổi gặp mặt với bên dự thầu thứ ba. Cô chuẩn bị một chút đi, cô cũng tham gia đấy.
Ông Hạ Hồng Viễn đánh giá rất cao dự án khu vực ngoại ô phía nam này
nên đã đặc biệt mời công ty tư vấn bất động sản từ bên ngoài về để tham
khảo ý kiến. Nhiễm Nhiễm đã sớm biết điều này nên cô cũng không nghĩ
ngợi gì nhiều, buột miệng hỏi:
- Có cần cung cấp tư liệu về dự án ngoại ô phía nam cho đối phương không?
- Cô cứ chuẩn bị một chút đi.
- Được rồi. – Cô vui vẻ đáp và bắt đầu chuẩn bị những tài liệu mà lúc gặp mặt, đối phương có thể cần đến.
Trần Lạc dừng lại, im lặng nhìn cô hồi lâu, bỗng nói:
- Nhiễm Nhiễm, cô thường đem tâm trạng cá nhân vào trong công việc hả?
Nhiễm Nhiễm sững người, ngẩng đầu lên nhìn anh ta:
- Anh nói gì cơ?
- Hôm qua, tâm trạng cô rất tệ, làm việc mà như người mất hồn, lại còn
muốn trốn việc giữa giờ làm. Nhưng hôm nay tâm trạng rõ ràng là khá hơn
nhiều, thái độ làm việc cũng rất tích cực.
Nhiễm Nhiễm chột dạ xoa xoa mặt mình, hỏi anh ta:
- Thế sao?
Trần Lạc không nói gì, chỉ chậm rãi gật đầu.
Nhiễm Nhiễm có chút xấu hổ, phản bác:
- Đâu có. Là anh nhìn nhầm đó thôi. Hai hôm nay, tâm trạng của tôi đều
rất tốt. Hơn nữa, hôm nay tôi vừa mới đến văn phòng, vậy mà anh có thể
nhận ra là tôi sẽ làm việc tích cực sao? Chưa biết chừng đến chiều tôi
sẽ trốn làm đấy.
Trần Lạc cười nhẹ nhàng:
- Cũng có thể là
tôi nhìn nhầm. Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cô, tốt nhất là đừng đem tâm
trạng cá nhân vào trong công việc. Như vậy không tốt đâu.
Nhiễm Nhiễm có chút không hiểu, tại sao anh ta lại đặc biệt nhắc nhở cô điều
này nhỉ? Mãi khi tới phòng họp, nhìn thấy Tô Mạch vận trang phục công sở xuất hiện ở vị trí của đối phương thì cô mới chợt hiểu ra ám chỉ trong
lời nói của Trần Lạc. Cô quay phắt đầu lại nhìn Trần Lạc, quả nhiên nhận ra sự nhắc nhở và động viên trong ánh mắt anh ta.
Nhắc nhở cô bình
tĩnh, đừng đem tâm trạng cá nhân vào công việc. Nhưng còn an ủi? Nó thể
hiện điều gì? Anh ta cũng cảm thấy cô rất đáng thương sao? Nhưng cô có
gì để người ta phải thương hại cơ chứ? Vì cô luôn bị đồng nghiệp bưng
bít ư? Vì cô luôn bị che giấu, luôn bị lừa dối, đến khi đối mặt với tình địch trước đây cô mới biết đó chính là đối tượng hợp tác của mình trong tương lai? Chẳng phải là đáng buồn cười hay sao?
Hơn nữa, Tô
Mạch có thể coi là tình đình trước đây của cô sao? Đến cả cơ hội gặp
riêng Tô Mạch để “giao đấu”, cô còn chẳng có nữa là. Lâm Hướng An luôn
giấu Tô Mạch rất kín ở tận nơi sâu thẳm con tim, chỉ khi chia tay, anh
mới nói cho cô biết người mình yêu là Tô Mạch. Đó là hồn, là phách, là
tính mạng và là tình yêu thật sự của Lâm Hướng An.
Trong lồng ngực
Nhiễm Nhiễm nhét đầy thứ cảm giác mà cô chẳng thể nói rõ là gì? Là căm
ghét, là không cam lòng, hay là nỗi tức giận và ấm ức vì bị người ta lừa dối?
Trần Lạc vẫn nhìn cô, ánh mắt nhắc nhở cô hãy tập trung hơn.
Nhiễm Nhiễm bỗng rất muốn cười, muốn nói cho Trần Lạc biết rằng anh ta
không cần phải lo. Với cô, Tô Mạch đâu thể coi là tình địch. Với Tô
Mạch, Hạ Nhiễm Nhiễm cô càng chỉ là một người qua đường. Nghĩ như vậy,
cô nở nụ cười, đưa tay về phía Tô Mạch:
- Tô Mạch, chào cô. Chúng ta lại gặp nhau rồi.
Tô Mạch trang điểm nhẹ, mái tóc dài buông thõng phía sau, rõ ràng là
người giỏi giang, giàu kinh nghiệm. Cô ấy thấy Nhiễm Nhiễm