watch sexy videos at nza-vids!
Chỉ "sex" Không "yêu"

Chỉ "sex" Không "yêu"

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212155

Bình chọn: 10.00/10/1215 lượt.

đã đến

bệnh viện trước rồi, bây giờ thím cũng phải mau chóng mang canh đến đó

đây.”

Gãy xương, gắn tấm thép, Tả Á nghĩ thôi đã thấy đau đớn rồi. Cô cũng nhớ

đến những lời chị cô từng nói một năm trước, Kiều Trạch nghe được chuyện cô uống thuốc ngủ quá liều mà phải nhập viện, anh lái xe quá tốc độ,

cho nên mới xảy ra tai nạn, sém chút là chết.

Tả Á chợt cảm thấy không được tự nhiên, lí nhí nói: “Cháu…..Cháu không biết ạ…..Phẫu thuật…..có nghiêm trọng không ạ?”

“Chỉ là phẫu thuật lấy tấm thép ra thôi, hẳn không sao đâu. Nếu không…..Tiểu Á, lát nữa cháu giúp thím Tường mang canh đến đó nhé?”

Tả Á do dự một chút rồi gật đầu, “Được ạ ! Một lát nữa cháu đưa đi…..”

Thím Tường gật đầu, lại tiếp tục bận rộn, Tả Á vẫn đứng yên tại chỗ, vẻ mặt

khó hiểu. Anh không về nhà là vì phải nhập viện sao…..

Tả Á cầm canh đã được nấu ngon lành, tiện đường ghé vào tiệm hoa đối diện

bệnh viện mua một bó hoa, bước về phía phòng bệnh của Kiều Trạch.

Đi đến trước cửa phòng bệnh cô có chút e dè, do dự mất lúc, vươn tay định

đẩy cửa đi vào, nhưng cuối cùng lại chỉ dám lén lút nhìn qua khe cửa.

Kiều Trạch nửa nằm trên giường, mặc quần áo bệnh nhân, khuôn mặt lạnh lùng

dường như càng thêm âm trầm, trong con ngươi tựa hồ nổi lên sự giận dữ.

Khi Tả Á muốn nhìn rõ chân bị thương của Kiều Trạch hơn chút nữa thì một bóng người duyên dáng chặn tầm mắt của cô lại, một người phụ nữ dáng

người duyên dáng uyển chuyển đi đến bên giường của Kiều Trạch, vừa khéo

che cả người anh.

Người nọ có một mái tóc dài như tảo biển, nhìn bóng lưng có thể tưởng tượng

được đây là một phụ nữ xinh đẹp. Hình như cô ta đang gọt trái cây cho

Kiều Trạch ăn. Người phụ nữ này là ai? Trong lòng Tả Á liền nổi lên nghi vấn.

Tả Á nhìn một lát rồi đứng thẳng người dậy, lùi về phía sau, trong lòng

không rõ có cảm giác gì. Lúc lùi về phía sau cô chợt đụng phải thứ gì

đó, Tả Á quay đầu lại nhìn, thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng, cô vội

nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi!”

“Hấp tấp vụng về!” Bác sĩ bị đụng trúng bực mình cau mày, xong định bước vào phòng Kiều Trạch. Tả Á thấy vậy liền ngăn lại, “Bác sĩ, xin chờ một

chút!”

Bác sĩ cau mày nhìn Tả Á, không kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì?”

Tả Á chỉ chỉ cửa phòng bệnh, nhỏ giọng hỏi: “Người ở bên trong, chân của

anh ấy, có nghiêm trọng không? Ý tôi là, sẽ nhanh hồi phục chứ?”

Bác sĩ nghi ngờ nhìn Tả Á, “Lấy tấm thép ra rồi, chỉ nghỉ ngơi một thời gian là được…..”

Tả Á đột nhiên đặt hộp giữ nhiệt trong tay vào tay bác sĩ, “Làm phiền anh giao thứ này cho anh ấy, cám ơn!”

Nói xong còn khom người cúi chào, sau đó xoay người rời đi, bước chân vội

vàng, bóng lưng thẳng tắp, để mặc bác sĩ phía sau không hiểu gì cả.

Tả Á ra khỏi cửa bệnh viện, mới cảm giác được trong tay mình đang cầm thứ

gì đó, cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, nơi cầm đã bị vo thành một nắm.

Trong lòng cũng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cúi đầu đến trước thùng rác, vừa định vươn tay ném bó hoa vào, cổ tay lại đột nhiên bị người

nắm chặt.

Tả Á quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ của Kiều

Trạch, cô ngẩn người, hoa trong tay chợt rơi vào tay anh, con ngươi luôn lãnh đạm của anh lúc này lại sáng ngời nhìn cô. Cô không nhịn được giãy giụa, muốn tránh khỏi tay anh, Kiều Trạch khẽ cau mày, hình như động

tác của cô khiến chân anh phát đau, Tả Á đành phải thôi không giãy giụa

nữa.

Tả Á cúi đầu nhìn chân anh, tức giận hỏi: “Chân của anh đã đi được rồi sao? Sao lại chạy ra đây làm gì?”

Kiều Trạch nắm lấy bả vai Tả Á, ôm cô vào ngực, cúi đầu nhìn khuôn mặt có

chút lo lắng của cô, tâm trạng không khỏi cảm thấy tốt lên, “Đỡ anh về

nhé!”

Tả Á rốt cuộc không từ chối nữa, dùng bờ vai nhỏ bé cố sức dìu anh về,

nhưng vừa khó khăn đi được hai bước, đã nhìn thấy người phụ nữ có mái

tóc như tảo biển kia chạy đến trước mặt.

Tay cô ta đẩy xe lăn, trên khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ đều là sốt ruột và lo

lắng, cô ta đẩy xe lăn từ sườn dốc xuống, vội vàng đi đến trước mặt Kiều Trạch, đỡ lấy cánh tay còn lại của anh, lo lắng nói: “Kiều Trạch, chân

anh vẫn chưa thể đi được, làm thế này sẽ bị gãy chân lần nữa đó. Sao lại không biết thương mình như thế.”

Trong lời nói đều là sự quan tâm, hơn nữa với giọng điệu này có thể nhận thấy hai người họ khá thân thiết. Tả Á không nhịn được nhìn về phía người

phụ nữ đang đỡ Kiều Trạch kia, hình như có chút quen, nhưng lại không ra nhớ được đã gặp ở đâu rồi. Nhưng nghe cô ta nói nghiêm trọng như thế,

cô cũng không cố chọc tức Kiều Trạch nữa, vội cùng cô ta hợp lực đỡ Kiều Trạch ngồi lên xe lăn.

Tả Á đang muốn đẩy Kiều Trạch vào trong, người phụ nữ kia lại nói, “Để tôi làm cho, cô không quen đâu!”

Cô không quen? Người phụ nữ này muốn nói cô ta quen làm việc này rồi? Hai

ngày nay là cô chăm sóc Kiều Trạch sao? Tả Á nhíu mày, cười nhạt bảo:

“Được thôi! Cô đẩy anh ấy lên đi, tôi có việc đi trước.”

Nói xong cô định bỏ đi, Kiều Trạch giữ tay cô lại, con ngươi đen sâu không thấy đáy, lạnh giọng nói với Tả Á: “Đẩy anh lên!”

Sắc mặt người phụ nữ kia rõ ràng tái đi, vẻ mặt bị tổn thương, buông lỏng