
vốn định dẫn ông nội đi chơi, nhưng trong mắt ông cô vẫn chỉ là một đứa
nhóc, cho nên cuối cùng ngược lại là ông dẫn cô đi chơi, hỏi cô có muốn
chơi trò này không, có muốn chơi trò kia không.
Cuối cùng Tả Á chọn một trò chơi thích hợp để ông chơi. Bắn bóng bằng súng
laze, nếu bắn trúng sẽ được phần thưởng là thú nhồi bông.
Tả Á trả tiền, phấn khởi la lên: “Ông nội, cố lên!”
Mặc dù tuổi tác Tả Lập Quần đã cao, nhưng thân thể vẫn rất cứng cáp, bước
đi vẫn vững vàng có lực, khuôn mặt chữ quốc nghiêm nghị, nhưng mái tóc
hoa râm khiến ông thêm phần đôn hậu, khí chất quân nhân đầy mình khiến
người khác kính sợ.
Hai ông cháu đứng giữa một đám nhóc và phụ huynh thật sự khiến người khác chú ý, chung quanh cũng hò hét ầm ĩ.
Tả Lập Quần cười hiền từ, thành thạo cầm súng lên, nhắm ngay đích, “bộp
bộp” mười phát đều trúng, dù là súng đồ chơi, nhưng tư thế bắn vẫn rất
tuấn tú.
“Oa, trúng hết kìa!”
Những đứa trẻ xung quanh đều sùng bái la to lên, hâm mộ nhìn Tả Á nhận lấy thú nhồi bông.
Chơi một lúc lâu, Tả Á đã giành được đủ loại thú nhồi bông lớn nhỏ, vui vẻ
như một đứa trẻ, nháy mắt với Tả Lập Quần bên cạnh, “Ông nội, khí chất
anh hùng của ông vẫn không hề thua kém ngày trước nha!”
Có cậu bạn nhỏ không bắn trúng, nóng nảy túm lấy phụ huynh của mình, khóc la: “Ba, giúp con bắn với, con muốn thú nhồi bông!”
Trong chớp mắt tiếng ầm ĩ của bọn nhỏ càng lớn, thậm chí có cả tiếng khóc, bởi vì có lẽ ba mẹ chúng cũng không bắn được.
Tả Á nhìn mấy đứa nhóc đang khóc, cúi người tặng chúng mấy con thú bông
trong tay mình, dụ dỗ nói: “Cô tặng tụi con, đừng khóc nữa nhé!”
Tả Á tặng hết thú nhồi bông, cuối cùng chỉ sót một con heo con ngốc
nghếch, mới kéo Tả Lập Quần rời đi. Tả Á sợ ông mệt, vội ngồi xuống trên một cái bục dài nghỉ ngơi, ông nội đột nhiên hỏi: “Tiểu Á, khi nào thì
có con, ông nội đang chờ ôm cháu đây!”
“Ông, con còn nhỏ mà.” Tả Á ăn vạ làm nũng, nắm tay Tả Lập Quần.
“Sao thế? Vẫn không thể sống tốt với Kiều Trạch ư?”
Tả Á uống một ngụm nước, mắt cong cong cười nói: “Nào có đâu ạ! Ông à, con sống rất tốt, ông đừng lo lắng.”
Tả Lập Quần nhìn bọn nhóc đang vui đùa cười nói, hàm ý bảo: “Tiểu Á, cháu
nên nắm giữ thật chặt hạnh phúc bên cạnh, đừng tiếp tục sống trong quá
khứ nữa. Nhìn các con hạnh phúc, ông nội chết mới an tâm được.”
Tả Á vờ tức giận nói: “Ông nội, sao đột nhiên ông nói những chuyện này chứ. Ông nội nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Tả Lập Quần cười hiền từ: “Đi thôi, ông mệt rồi, về nhà thôi.”
Sau khi Tả Á đưa ông nội về nhà, ăn cơm trưa cùng ông rồi mới rời đi. Về
đến nhà, cô tắm rửa xong liền nằm xuống ngủ, trước khi ngủ trong đầu
thoáng nhớ lại lời nói của ông, nên nắm giữ thật chặt hạnh phúc bên
cạnh, đừng tiếp tục sống trong quá khứ…
Bên cạnh cô có hạnh phúc sao? Có sao? Sống trong quá khứ….. Đến bao giờ cô
mới có thể thoát ra khỏi quá khứ, chính bản thân cô cũng không biết
được.
Lúc cô tỉnh dậy đã xế chiều, trời cũng đã tối, Tả Á cảm thấy mất mát như
thiếu vắng thứ gì đó. Cô đi ra ngoài phòng, dì Lâm giúp việc nói: “Cô
chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi. Cậu chủ bảo sẽ không về ăn tối, cô có muốn gọi điện thoại cho cậu chủ không…..?”
Tả Á há miệng muốn nói gì đó, chủ động gọi điện thoại cho anh? Chuyện
không thể nào! Cuối cùng cô lắc đầu, một mình đi vào phòng ăn ăn cơm.
Nhìn sang chiếc ghế Kiều Trạch hay ngồi, trong đầu không khỏi dần hiện lên
dáng vẻ ăn cơm lãnh đạm nghiêm nghị của anh, Tả Á thoáng ngẩn người,
thức ăn hôm nay dường như không hợp khẩu vị lắm, cô ăn được vài miếng
rồi liền sửa soạn ra khỏi nhà. Cô hẹn với Chung Tĩnh cùng vài bạn học đi hát karaoke thư giãn một chút, chơi đến gần sáng mới về nhà, nằm xuống
liền ngủ ngay.
Buổi trưa hôm sau tỉnh dậy, cô cảm thấy căn phòng yên lặng đến đáng sợ, tựa
như trống rỗng, tầm mắt của cô không khỏi rơi vào chiếc điện thoại trên
bàn.
Đã hai ngày anh không về nhà.
Tả Á sửa soạn một chút lại ra khỏi nhà, đi đến nhà mẹ cô. Mẹ và dượng Kiều đều không có nhà, chỉ có thím Tường giúp việc đang nấu canh.
“Thím Tường, nấu canh cho mẹ ư? Đừng cho nhiều dầu mỡ, thân thể của mẹ không ăn được dầu mỡ đâu.”
Thím Tường vội nói: “Không phải cho bà chủ. Canh gà này là cho cậu chủ vừa phẫu thuật trong bệnh viện!”
Kiều Trạch vừa là con rể của Điền Văn Lệ, vừa là em trai Kiều Vân, anh lớn
như ba, người giúp việc cũng gọi Kiều Trạch là cậu chủ.
Tả Á giật mình, vội hỏi: “Phẫu thuật sao?”
Thím Tường đang bận rộn nấu canh liền dừng lại, Tả Á không biết gì sao? Bà
nghĩ thầm, có phải mình lại lỡ lời rồi không, Tả Á không biết gì có phải do cậu Kiều Trạch giấu không muốn cho cô biết không ?, “Tiểu Á….. Việc
này, cháu…..”
Tả Á không nhịn được hỏi: “Thím Tường, đã xảy ra chuyện gì rồi? Kiều Trạch bị làm sao ? Tại sao lại phải phẫu thuật?”
Dù sao cũng đã lỡ nói ra rồi, thím Tường đành nói tiếp: “Tiểu Á, cháu
không biết gì ư? Năm ngoái chân cậu chủ bị gãy, phải gắn tấm thép vào
hơn một năm nay, bây giờ đã đến thời hạn phải tháo tấm thép đó ra rồi.
Cậu chủ vừa mới phẫu thuật xong, cần bồi bổ, bà chủ và ông chủ