
Tả Á tức giận ngồi dậy, lại phiền não nằm xuống, dùng gối úp lên mặt, cuối cùng lại ngồi bật dậy. Trong lòng phiền đến muốn chết đi.
Rời giường rửa mặt rồi ăn sáng, người giúp việc báo với cô, dượng Kiều đưa
mẹ đi tập vật lý, Tả Á ngồi mình buồn chán vươn tay lật mở cuốn tạp chí
để trên bàn ăn.
Thường ngày Kiều Vân cũng có thói quen thích xem báo chí, nhưng từ khi Điền
Văn Lệ ngã bệnh, ông chỉ muốn cùng Điền Văn Lệ ra ngoài đi dạo rồi tập
vật lý, cho nên đã tạm thời bỏ thói quen này.
Tả Á vừa uống sữa tươi vừa liếc nhìn tờ báo, xem một lúc, ly sữa tươi
trong tay rơi tuột xuống bàn ăn cái cộp, sữa tươi vung vẩy đầy bàn.
Tả Á cầm lên tờ báo, vội vàng đọc nội dung trong đó, trái tim không nén
được quặn đau, mặt cũng xanh mét tái nhợt, nước mắt lặng lẽ tràn ra khỏi hốc mắt, từng giọt từng giọt rơi trên mặt báo.
“Cô chủ, cô không sao chứ?” Người giúp việc thấy thái độ bất thường của Tả
Á, vội chạy tới giúp Tả Á lau sữa bắn trên người và vung vẩy khắp bàn.
Tờ báo trong tay Tả Á bị cô vò nhăm nhúm, đột nhiên bắt lấy cánh tay người giúp việc nôn nóng hỏi: “Hôm nay là ngày mấy, ngày mấy hả?”
Người giúp việc thấy Tả Á hốt hoảng như vậy, lắp bắp chỉ chỉ tờ báo, “Hôm nay, là mười tám ạ, trên mặt báo có in đó ạ!”
“Mười tám, mười tám!” Tả Á lẩm nhẩm như người mất hồn, sau đó đứng phắt dậy, thần trí hoảng loạn bỏ chạy ra ngoài.
“Cô chủ, cô đi đâu vậy? Có cần tài xế đưa cô đi không?”
Tả Á không kịp thay dép, mở cửa định lao ra ngoài, người giúp việc vội cản Tả Á lại nói: “Cô chủ, cô định ra ngoài thế này sao, cô chưa thay quần
áo, cũng không mang theo túi nữa….”
Lúc này Tả Á mới phát hiện ra mình còn mặc đồ ngủ và mang dép, cô cuống
quít trở lại phòng ngủ, lóng nga lóng ngóng thay quần áo rồi chạy ra
ngoài phòng ngủ, lại phát hiện không mang theo ví tiền, lại quay trở về
lấy ví của mình rồi đổi giầy, sau đó lao nhanh ra ngoài!
Tả Á vừa đi không lâu thì Kiều Trạch về, anh hỏi người làm Tả Á đâu rồi,
người làm nói thấy Tả Á vội vàng đi đâu đó nhưng không biết là cô đi
đâu.
Kiều Trạch nhíu mày, bộ mặt lãnh đạm lộ vẻ bất an, đang xoay người muốn đi
thì ánh mắt vô tình nhìn thấy tờ báo trên bàn, trên mặt báo có một bản
tin khiến người khác phải chú ý, anh cầm nó lên.
“Giám đốc tập đoàn Chung thị Chung Dương đột ngột chia tay với vị hôn thê
trước, ngay sau đó liền cùng cô con gái nhà họ Lô tổ chức lễ đính hôn
tại khách sạn quốc tế Prince vào ngày mười tám này. Chia tay một cách
nhanh chóng, sau đó lại khảy lên bản nhạc tình yêu nhanh như tia
chớp….Đủ loại tin tức….”
Ảnh chụp Chung Dương và Lô Hi thân mật đứng bên nhau loan đầy cả trang báo. Kiều Trạch thảy lại cuốn báo rồi xoay người vội vàng hấp tấp chạy ra
khỏi nhà.
Chỗ đậu xe dưới lầu của khách sạn quốc tế Prince chật ních, mà ngay cả bãi
đậu xe dưới tầng hầm hầu như cũng không còn chỗ. Cả trai lẫn gái ăn mặc
chưng diện đẹp mắt lũ lượt đi vào bên trong, sôi nổi nhận lời mời tới
tham dự tiệc đính hôn của hai tập đoàn lớn.
Kiều Trạch tìm chỗ đậu xe xong, ánh mắt lo lắng đảo nhìn khắp chung quanh tìm kiếm bóng dáng của Tả Á.
Anh dám chắc rằng, hiện Tả Á đang trốn ở một nơi vắng vẻ nào đó và âm thầm khóc một mình.
tầm mắt của Kiều Trạch rốt cục tập trung vào một bóng dáng nhỏ xinh, ngắm
nhìn bóng người nho nhỏ xinh đứng chết lặng cạnh tương đá sau đài phun
nước. Bóng lưng mang vẻ bàng hoàng và đau khổ, mặc dù là không nhìn thấy mặt cô nhưng anh biết chắc là cô đang khóc.
Kiều Trạch muốn bước tới ôm chặt Tả Á vào lòng, nhưng đi được hai bước thì dừng lại, lui về sau đứng từ xa nhìn tới Tả Á.
Cổng khách sạn lúc này náo nhiệt hẳn lên, một chiếc Ferrari màu đỏ đỗ lại
ngay cửa. Chung Dương và một cô gái xinh đẹp mặc bộ lễ phụ màu đỏ cùng
bước xuống xe, rồi sau đó nắm tay nhau đi vào trong khách sạn, nhóm
phóng viên chen chúc nhau để chụp ảnh.
Tầm mắt Kiều Trạch chuyển trở về, nhìn thấy Tả Á từ từ ngồi xổm người xuống nền đất, hai tay ôm đầu gối, đầu cúi mà bả vai run run, khóc rất khổ
sở, lòng Kiều Trạch cũng đau như ai cào ai xé. Tả Á vì Chung Dương mà
đau khổ, còn Kiều Trạch lại vì Tả Á và bản thân mình mà đau đớn.
Tả Á cứ lặng lẽ khóc, lòng đau như ai dùng dao cắt, mình đã nhìn thấy
Chung Dương rồi, chứng kiến Chung Dương và Lô Hi tình tứ sánh bước đi
vào bên trong. Sau ngày hôm nay, vợ chưa cưới của anh sẽ là Lô Hi. Còn
mình thì chỉ như một con chim nhỏ bị thương, khóc lóc vì bất lực và đau
khổ.
Mình thì kết hôn, còn Chung Dương cũng đã đính hôn. Rõ ràng là hai người yêu nhau, nhưng lại không thể ở bên nhau.
Cứ khóc lóc rồi đau lòng, mãi đến khi trước cửa khách sạn vắng tanh, trên
màn hình LCD rộng lớn trước cổng khách sạn hiện lên hình ảnh của buổi
lễđính hôn sắp cử hành.
Tả Á từ từ đứng dậy, thất tha thất thểu mà rời đi, không dám liếc mắt nhìn lại hình ảnh trên màn hình nữa. Hạnh phúc sẽ chẳng bao giờ thuộc về
mình cả.
Chung Dương mình yêu sắp sửa ký tên cùng người khác, đeo nhẫn cưới và hôn môi người đó.
Còn mình từ nay về sau, cũng chẳng bao giờ còn có tư cách đó nữa, từ lâu đã không còn, kể từ khi giữa c