
không hề báo trước tiến vào cơ thể cô, Tả Á
nhíu mày toàn thân sượng cứng lại.
“Tả Á… !” Kiều Trạch thở gấp nỉ non gọi tên cô, bờ môi mỏng miên man hôn
lên môi cô, nụ hôn thâm sâu dành cho người vợ mình yêu thương.
Có thể hai người dán chặt vào nhau, anh ra vào lúc sâu lúc cạn, ma sát mài mòn cô. Cơ thể Tả Á bị nong kín đau đớn ê ẩm, cô dần dần nhắm hai mắt
lại, có lẽ cứ như thế đi, cứ như vậy đón nhận cuộc hôn nhân này, chấp
nhận sự thực anh ta là chồng mình.
Cuộc hôn nhân này của mình, chỉ có dục vọng chứ không hề có tình yêu.
Một năm sau.
Ở trong mắt mọi người Kiều Trạch là một người đàn ông lạnh lùng, người
không quen sẽ không nhẫn nại tránh xa ba bước, người quen sẽ cẩn thận
quan hệ lui tới.
Nhưng anh chính là người đàn ông coi trọng gia đình, tuy có xã giao nhưng
không nhiều lắm, và dù xã giao trễ cách mấy cũng sẽ về nhà, sau đó ngủ
tại phòng khách hay nằm trên ghế sofa. Bởi vì Tả Á vợ anh nếu tỉnh lại
lúc nửa đêm thì sẽ không ngủ lại được, anh sợ mình làm mất giấc ngủ của
cô.
Một người đàn ông yêu gia đình như vậy hẳn là có một gia đình rất hạnh phúc mới có thể níu chân anh về nhà như vậy. Nhưng thật chất không hề có,
cuộc hôn nhân của anh hoàn toàn không có hạnh phúc, ngay cả người ngoài
nhìn vào cũng biết được.
Kết hôn với Tả Á một năm, chào đón sinh nhật lần đầu tiên của cô sau khi cả hai kết hôn. Thật ra trước kia, sinh nhật cô anh cũng tặng cô không ít
quà, từ khi biết cô hầu như mỗi năm đều tặng, nhưng mỗi lần ý nghĩa lại
khác nhau, từ người thân, bạn bè, bây giờ là vợ chồng.
Suốt một năm qua, Tả Á vẫn thờ ơ lãnh đạm với anh, dù anh có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể chen chân vào trái tim của cô, có lẽ trái tim cô
đã chết kể từ khi Chung Dương xuất ngoại, chỉ để lại cho anh một cái xác không hồn.
Đúng vậy, Chung Dương đã cùng vợ chưa cưới ra nước ngoài. Hôm Tả Á biết được hôm đó, cô đã khóc không nổi nữa, chỉ nhốt mình trong phòng cả ngày.
Đầu tiên là Kiều Trạch ra khỏi công ty chọn quà, sau đó đến cửa hàng hoa mua ít hoa tươi.
Hy vọng Tả Á thích sự sắp xếp của mình, thích quà của mình, cười với mình một cái.
Kiều Trạch lái xe đến công ty Tả Á, tính đón cô đi dùng cơm ăn mừng sinh
nhật cô. Nhưng đến công ty mới biết hôm nay cô không có đi làm.
Kiều Trạch nhíu mày gọi điện cho Tả Á nhưng không có ai nghe. Cô ấy đã đi
đâu, vì sao lại không nghe điện thoại, anh hết sức lo lắng gọi cho cô
lần nữa nhưng vẫn không ai nghe. Với tâm trạng vô cùng lo lắng, anh lại
gọi cho người nhà và bạn bè của cô, ai cũng bảo không có gặp Tả Á.
Tính tình xưa nay luôn trầm ổn nhưng hễ gặp chuyện gì có liên quan đến Tả Á
đều mất khống chế, vội vàng gọi cho rất nhiều người hỏi xem bình thường
cô có thích đi nơi nào không.
Kiều Trạch lái xe lóng ngóng trên đường, tức giận đập tay lên tay lái, suy nghĩ xem cô đã đi đâu.
Cuối cùng hết cách gọi điện cho Mạch Tử: “Cô ấy còn có thể đi chỗ nào?”
“Vẫn chưa tìm được sao, cái con nhỏ chết tiệt này đi đâu cũng không chiu nói với ai một tiếng vậy.” Mạch Tử bên kia cũng lo lắng than vãn.
Kiều Trạch không kiên nhẫn quát: “Mau nghĩ đi, còn ở đó nói nhiều lời vô ích.”
Sau khi im lặng một lúc lâu, đột nhiên nhớ gì đó, Mạch Tử nói: “Cháu nhớ ra rồi, hôm nay là sinh nhật của Tả Á đúng không?”
Tinh thần Kiều Trạch phấn khởi vội nói: “Nghĩ ra cái gì?”
Mạch Tử buột miệng nói: “Lúc trước mỗi khi sinh nhật Tả Á, Chung Dương sẽ
đưa cô ấy đến khu vui chơi XX ở thành phố Q chơi đu quay…Chỗ đó…Ý cháu
là..…”
Mạch Tử thực sự muốn vả vào miệng mình một cái, khi không lại nhắc tới Chung Dương làm chi. Lúc cô đang định sửa lời thì Kiều Trạch bên kia đã cúp
điện thoại, vẻ mặt lãnh đạm tăng tốc độ cho xe chạy đến thành phố Q.
Trời đã tối, Kiều Trạch lái xe với tốc độ cực nhanh, sau mấy giờ đồng hồ
cũng đã đến được khu vui chơi ở thành phố Q. Bây giờ đã mười giờ tối,
công viên đã sắp đóng cửa.
Khu vui chơi hầu như không còn ai, bóng người thưa thớt cũng đang chuẩn bị
ra về. Kiều Trạch đậu xe xong vội vàng hấp tấp xông vào hỏi khu Ferris
Wheel ở đâu rồi chạy qua đó đi tìm.
Trụ đu quay cao chọc trời được xây với ý nghĩa là “Đu quay hạnh phúc” dưới ánh đèn phản chiếu cực kỳ lung linh xinh đẹp.
Kiều Trạch đảo mắt tìm kiếm bóng dáng của Tả Á, ngay sau đó liền nhìn thấy
trên chiếc ghế dài bên dưới trụ đu quay cách đó không xa có một bóng
người nho nhỏ cô đơn lặng lẽ cuộn mình trên ghế. Đôi mắt xinh đẹp mang
nét đau thương và mất mát ngẩng mặt lên nhìn trụ đu quay chọc trời.
Thấy được cô lòng Kiều Trạch cũng nhẹ nhõm hẳn, nhưng song song đó cũng vô
cùng tức giận, giận cô im hơi lặng tiếng một mình đi đến một nơi xa xôi
như vậy, giận cô đã trễ thế này mà không chú ý tới an toàn của mình,
cũng giận cô mãi còn vương vấn tới tên đàn đàn ông kia, luôn nhớ về quá
khứ của cả hai.
Kiều Trạch đi tới bên người cô, dựng cô ngồi dậy từ băng ghế. Cô hoảng sợ
quay đầu lại nhìn anh. Nhìn gương mặt dàn dụa nước mắt của cô dưới ánh
đèn sáng loáng mà lòng anh cảm thấy đau nhói.
Kết hôn một năm, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khóc, dường như từ
sau