watch sexy videos at nza-vids!
Chỉ "sex" Không "yêu"

Chỉ "sex" Không "yêu"

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211023

Bình chọn: 7.5.00/10/1102 lượt.

rong đầu chợt lóe lên điều gì đó, nhớ lại rất nhiều năm trước, có một

người đàn ông đến nhầm nhà.

Cơn giận trong lòng không phải chỉ có chút xíu, Tả Á tức giận hất tay Chung Dương ra, nhìn người nhà họ Chung, lạnh lùng nói: “Cửa nhà họ Chung hấp dẫn như vậy sao? Hôm nay Chung Dương khăng khăng kéo tôi đi đăng ký,

hôm qua tôi đã chia tay với anh ta rồi. Tôi chẳng thèm bước vào cửa nhà

họ Chung mấy người đâu, cho nên xin các người hãy trông coi con trai của các người, đừng không có phong độ ép tôi đi đăng ký như vậy nữa.”

Nói xong lại nhìn về phía Chung Dương, hốc mắt lấp lánh ánh lệ, khuôn mặt

nhỏ nhắn tức giận đến mức đỏ bừng, sắc môi lại trắng bệch, đau lòng nói: “Chung Dương, người nhà của anh thật bất lịch sự, tôi có lòng tự ái và

sự kiêu ngạo của tôi, cho nên, tôi……Không thể đi vào trong đó. Chung

Dương, xin lỗi…..Tạm biệt!”

Tả Á nói xong, xoay người rời đi. Trong giây phút quay đầu, nước mắt không kiềm được mà tuôn rơi, nóng bỏng mà vô cùng đau xót. Cắn môi, không để

cho mình khóc thành tiếng, rời đi vội vã nhưng lại cố gắng ưỡn thẳng

lưng.

Chung Dương đỏ mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của Tả Á, ngơ ngác đứng chết trân tại chỗ.

Thương tâm khổ sở khiến Tả Á không cầm lòng được nghĩ đến bài hát “Chia tay

vui vẻ”, lời ca cô không nhớ, chỉ nhớ duy nhất bốn chữ “Chia tay vui

vẻ”. Nhưng mà, chia tay thì làm sao có thể vui vẻ đây? Mình không hề có

chút vui vẻ nào, tâm tình khó chịu không thôi, muốn trốn vào một nơi nào đó không người để khóc lớn lên một trận cho đã.

Cô không muốn về nhà, không muốn gặp bất kỳ người quen nào, chỉ muốn một

mình gặm nhắm nỗi đau, một mình âm thầm chịu đựng. Tinh thần bấn loạn đi tới siêu thị mua hai lon bia. Cô muốn uống cho thật say, say rồi sẽ

quên đi những chuyện không vui, quên đi bởi vì Chung Dương mà khiến cô

vô cùng đau khổ, quên đi thái độ làm tổn thương người của người nhà họ

Chung, quên đi việc mỗi người sắp một ngả…..Quên đi sự đau lòng…..

Tả Á ra khỏi siêu thị, vội vàng khui hai lon bia nốc ừng ực, cuối cùng

giang thẳng hai tay vứt hết lon rỗng đi. Đầu óc có chút mụ mị, cô ngất

ngưỡng bước lên xe buýt, mãi đến trạm cuối cùng tài xế phải nhắc nhở cô

xuống xe, có vậy cô mới bước xuống xe với cơ thể lung lay bất ổn.

Dưới sắc trời mông lung, cô đứng trên vỉa hè ngước nhìn bầu trời bao la rộng lớn, ngắm nhìn không gian mênh mông và thần bí thế này. Mơ màng lú lẩn

thế nào bỗng nhiên cô lại nhớ tới lần đầu tiên tỏ tình của Chung Dương.

Trong một chiếc xe cạnh bờ biển, anh tỏ tình với vẻ vô lại, còn lưu manh mà

hôn cô, sau đó còn rất vô sỉ xông vào cuộc sống của cô, nắm trọn trái

tim cô. Nhưng bây giờ, tim đã không còn nữa, trống rỗng đến khó chịu.

Không nhịn được nữa Tả Á bật khóc lên, bước xuống bậc thang chạy tới bờ

cát, len lỏi qua dãy đá ngầm, lảo đảo nghiêng ngã bò lên một tảng đá cao chừng vài thước ở cách bờ cát rất xa.

Thân thể không vững, tầm mắt mơ hồ, đầu óc choáng váng, Tả Á cúi đầu nhìn

xuống mấy chữ “Đá liền cành”* màu đỏ to tướng dẫm ở dưới chân. Đá liền

cành gì chứ, đều là lũ chó má, con người cứ luôn không được ở bên nhau,

sao đá lại có thể liền cành được chứ? Cô bật cười khanh khách, cười đã

một hồi rồi lại khóc tiếp.

Gió rất lớn, rất lạnh thổi vào mặt Tả Á, thân thể đang phát run lập cập,

trái tim cũng lạnh lẽo không kém. Hoàn toàn trống rỗng, rỗng đến mức khó chịu, hai chân chợt mềm nhũn ngã ngồi lên mặt đá. Nghẹn ngào cùng với

tiếng gió biển tự hỏi: Mình say rồi ư, thế sao trái tim vẫn còn đau đớn

đến vậy.

Sắc trời dần tối, bọt sóng ướt át lành lạnh vỗ lên tảng đá, Tả Á vẫn nằm ở

nơi đó vừa khóc vừa cười, giọng nhừa nhựa hát lên bốn chữ “Chia tay vui

vẻ”. Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên ngắt lời cô. Tả Á nhíu nhíu mày, lục lọi cả buổi mới mò được điện thoại di động trong túi, cố

gắng mở hai mắt để tìm nút trả lời, lọ mọ mãi một lúc mới tìm được.

“A lô…..Ai đó, gọi cho tôi làm gì…..Mấy người đang làm phiền tôi ca hát đó có biết không, biết không hả…..”

Nghe lời nói bất thường của Tả Á, Kiều Trạch hơi lo lắng hỏi: “Em đang ở đâu? Không về trường học sao?”

“Hi hi hi…..” Tả Á cười khúc khích nói, “Kiều Trạch…..Là Kiều Trạch à…..Sao anh biết tôi không về trường học vậy…..Phải…..Phải đó, tôi không có về

trường học?”

Ở đầu điện thoại bên kia, Kiều Trạch nghe được âm thanh ầm ầm của tiếng

sóng biển, trong lòng mơ hồ thấy bất an, giọng nói cũng khẩn trương hẳn

lên, “Em ở đâu?”

Tả Á mơ mơ màng màng quay đầu lại, tay còn lại vỗ lên mặt đá, “Ồh….Tôi đang ở trên một tảng đá, trên một tảng đá rất lớn.”

“Rốt cuộc em ở đâu?” Lòng Kiều Trạch sốt ruột đến phát hoảng, lúc này thủy

triều đang lên, lại nghe Tả Á nói chuyện mơ mơ hồ hồ, giống như đang

uống rượu say vậy.

Tả Á trở người nằm dài ra tảng đá, trong bóng đêm mông lung tìm kiếm mấy

chữ to đùng trên tảng đá. Nhận định một hồi lâu mới vui mừng thốt lên,

“A ha…..Tìm được rồi, phía trên có chữ này, Đá liền cành…..Đúng rồi, là Đá liền cành.”

Nói xong phóng tầm mắt mơ hồ nhìn quanh bốn phía, đôi mắt to tròn trợn

trừng lên nhìn tới bốn phía đều